
Mục lục
Đây là một trong những chiến dịch đàn áp tín ngưỡng lớn nhất diễn ra trên thế giới trong suốt hơn 25 năm qua.
Hàng triệu người dân vô tội tại Trung Quốc đã bị sa thải, bị đuổi học, bị bỏ tù, bị tra tấn hoặc bị giết chết chỉ vì học Pháp Luân Công (xem thêm Số liệu thống kê điển hình và Bằng chứng để biết thêm chi tiết).
Đối với hàng chục triệu học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc, mỗi ngày họ đều phải sống trong nguy cơ bị chính quyền Trung Quốc bỏ tù, tra tấn – hoặc tồi tệ hơn nữa.
CÂU CHUYỆN VỀ CUỘC BỨC HẠI Một cái nhìn trực diện hơn về lý do và cách Đảng Cộng sản Trung Quốc nhắm vào Pháp Luân Công bằng một chiến dịch bạo lực nhằm “xóa sổ” môn tu luyện này.
Hàng triệu người bị bắt giữ và bị bỏ tù
Trong chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công, hàng triệu người dân Trung Quốc thường xuyên phải đối mặt nguy cơ bị bắt giữ. Một khi bị bắt giữ, các học viên Pháp Luân Công sẽ bị xét xử tại các phiên tòa giả và có nguy cơ phải ngồi tù nhiều năm, bị tra tấn và bị ngược đãi trong tù. Một số khác bị giam giữ tại các trại tạm giam hoặc “nhà tù đen” – một mạng lưới các trại tạm giam ngoài vòng pháp luật ở Trung Quốc.
Trước khi hệ thống cải tạo lao động của Trung Quốc đóng cửa vào năm 2013, những người bị bắt giam thường phải lao động cưỡng bức tới 20 giờ một ngày để sản xuất không công đồ chơi, đèn cây thông Noel, đũa, quả bóng đá và các mặt hàng khác để xuất khẩu. Những người từ chối làm việc sẽ bị tra tấn (xem thêm: Bắt cóc và bỏ tù).
Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, Tổ chức Freedom House*, Tổ chức Ân xá Quốc tế và nhiều cơ quan truyền thông phương Tây đã đưa tin về tình trạng bắt giữ và giam cầm các học viên Pháp Luân Công trên diện rộng.

Giằng co với Trung Quốc: Ông Vương Trị Văn là một trong bốn học viên Pháp Luân Công nổi tiếng ở Bắc Kinh bị kết án tù lên đến mười sáu năm trong một phiên tòa giả. Con gái ông là cô Vương Hiểu Đan, hiện đang sống tại Hoa Kỳ, đã nỗ lực cứu cha mình khỏi nhà tù.
Tẩy não và “chuyển hoá”
Trong trại lao động, nhà tù và các trung tâm cải tạo đặc biệt, các học viên Pháp Luân Công bị bắt giam phi pháp đều phải trải qua quá trình tẩy não. Mục tiêu của Đảng Cộng sản Trung Quốc là buộc họ phải từ bỏ đức tin của mình, phải coi Pháp Luân Công là nguy hiểm và tố cáo những học viên khác đang tích cực vạch trần cuộc đàn áp.
Các thủ đoạn chính của quá trình tẩy não, dùng từ của ĐCSTQ là “chuyển hóa”, là cấm ngủ, ép buộc xem video phỉ báng Pháp Luân Công trong nhiều giờ, đe dọa và “đấu tố” theo kiểu Cách mạng Văn hóa. Một số cá nhân đặc biệt kiên định với đức tin của mình và chống lại “chuyển hóa” sẽ bị tiêm thuốc tâm thần trong các trại thương điên để điều trị cái mà ĐCSTQ gọi là “rối loạn tâm thần do tư duy chính trị sai lệch” (xem thêm: thông tin về Bạo hành tinh thần).
Trong một báo cáo mang tính đột phá, tờ Washington Post đã kể câu chuyện về một người đàn ông phải trải qua “sự chuyển hóa” này. Sau khi được thả, ông kết luận: “Trong hai năm qua, tôi đã chứng kiến điều tồi tệ nhất mà con người có thể làm. Chúng ta thực sự là loài động vật tồi tệ nhất trên Trái đất”.
PHIM LƯỚI TRỜI Đây là bộ phim dựa trên câu chuyện có thật của một học viên Pháp Luân Công, ông Trần Cương, người đã bị tra tấn trong nhà tù Bắc Kinh.
Tra tấn
Từ đầu năm 2000, việc tra tấn đối với các học viên Pháp Luân Công đã được các phương tiện truyền thông lớn, các tổ chức nhân quyền và Liên Hợp Quốc ghi nhận rộng rãi. Minh Huệ Net (Minghui.org) đã ghi nhận ít nhất 100.000 trường hợp bị tra tấn và có nhiều lý do để tin rằng con số thực tế cao hơn nhiều lần.
Các phương thức tra tấn phổ biến bao gồm sốc điện bằng dùi cui điện, đốt bằng sắt nóng, trói nạn nhân nhiều ngày trong những tư thế gây đau đớn, bức thực bằng dung dịch muối qua ống nhựa luồn vào mũi và dùng măng tre chọc vào móng tay, v.v. Việc hiếp dâm và tra tấn tình dục các học viên Pháp Luân Công trong trại giam cũng rất phổ biến.
Video: Cô Cao Dung Dung và chân tướng bức hại Pháp Luân Công
Cô Cao Dung Dung, kế toán viên 37 tuổi tại một trường Cao đẳng Nghệ thuật ở Thẩm Dương, Trung Quốc đã bị bắt giữ và tra tấn trái phép. Đây là một phần trong chiến dịch toàn quốc nhằm đàn áp Pháp Luân Công.
Thu hoạch nội tạng
Mục đích sau cùng của ĐCSTQ đối với số lượng lớn học viên Pháp Luân Công bị bắt giam phi pháp thậm chí còn khủng khiếp hơn nhiều.
Ước tính từ nhiều báo cáo độc lập riêng biệt cho thấy hàng chục nghìn (có thể là hàng trăm nghìn) học viên Pháp Luân Công có thể đã bị giết hại để cướp những nội tạng quan trọng, phục vụ cho ngành công nghiệp ghép tạng đang bùng nổ ở Trung Quốc.
Những học viên Pháp Luân Công với nhóm máu phù hợp bị gây mê để thu hoạch sống các nội tạng như gan, thận, tim và giác mạc. Những nội tạng này được bán cho các quan chức ĐCSTQ và các cá nhân giàu có khác ở Trung Quốc và nước ngoài. Các điều tra viên cải trang thành bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân đã gọi tới các bệnh viện Trung Quốc và ghi âm được những lời khoe khoang của các bác sĩ về hoạt động này (xem thêm: Cưỡng bức thu hoạch nội tạng)
Video: Phỏng vấn ngài David Kilgour – Bằng chứng về việc cướp mổ nội tạng của ĐCSTQ
Cựu Bộ trưởng Ngoại giao Canada David Kilgour khẳng định trách nhiệm của chính phủ Trung Quốc đối với việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ những học viên Pháp Luân Công bị bắt giam phi pháp tại Trung Quốc.
Kiểm duyệt và tuyên truyền thúc đẩy bạo lực
Như trong mỗi cuộc diệt chủng của thế kỷ XX, bạo lực cực độ trước tiên đòi hỏi phải phi nhân tính hóa “người khác” thông qua tuyên truyền. Thật vậy, một biện pháp chính trong cuộc đàn áp của ĐCSTQ là hạn chế và bóp méo thông tin về Pháp Luân Công—cả ở Trung Quốc và trên toàn thế giới.
Ngay từ khi bắt đầu cuộc đàn áp, Trung Cộng đã cấm tất cả các loại sách và phương tiện truyền thông thảo luận tích cực về Pháp Luân Công. Tất cả các website liên quan đến môn tu luyện này đều bị chặn ngay lập tức. Hàng triệu cuốn sách của Pháp Luân Công đã bị tịch thu và đốt công khai. Trung Cộng lo sợ rằng mọi người biết, trong trường hợp họ chưa biết, rằng Pháp Luân Công là lành mạnh và tích cực, là môn tu luyện được hàng triệu người thực hành (xem thêm: Kiểm duyệt của ĐCSTQ).
Những nỗ lực kiểm duyệt này đã tiến thêm một bước là kiểm duyệt cả không gian mạng. Các doanh nghiệp phương Tây đã góp một phần không nhỏ vào việc này. Họ đã nhiệt tình bán công nghệ giám sát Internet cho các bộ máy an ninh của ĐCSTQ. Hậu quả là người dân Trung Quốc hiện nay có thể bị bỏ tù vì đăng bằng chứng về việc tra tấn lên mạng hoặc chỉ đơn giản là vì tải xuống các bài viết về Pháp Luân Công (xem thêm: Trung Quốc có tự do Internet?).
Ba tháng sau khi cấm Pháp Luân Công, Giang Trạch Dân – cựu Bí thư ĐCSTQ, người dẫn đầu cuộc đàn áp – đã gắn mác Pháp Luân Công là “tà giáo” để làm sai lệch dư luận hơn nữa. Theo lệnh của ĐCSTQ, nhiều bộ và các cơ quan truyền thông nhà nước sau đó đã phát hành nhiều ấn phẩm, chương trình phát thanh và truyền hình, thậm chí cả kịch, truyện tranh và triển lãm nhằm mục đích bôi nhọ Pháp Luân Công (xem thêm: Tuyên truyền tại Trung Quốc).
Trong khi đó, các quan chức chính phủ trên khắp thế giới cũng lên tiếng về việc họ nhận được các tài liệu phỉ báng từ ĐCSTQ. Những điều này thường kèm theo nỗ lực gây sức ép để buộc các quan chức chính phủ này phải im lặng về việc bạo hành đối với các học viên Pháp Luân Công, hủy bỏ các tuyên bố ghi nhận những đóng góp của Pháp Luân Công cho cộng đồng và ngăn chặn các hoạt động của Pháp Luân Công tại địa phương như diễu hành hoặc Pháp hội.
Các chủ doanh nghiệp, nhà báo và học giả cũng gặp phải vấn đề gây sức ép và đe dọa tương tự (xem thêm: Kiểm duyệt của Trung Quốc đang vươn ra nước ngoài như thế nào?). Điều này dẫn đến sự im lặng kỳ lạ từ báo chí và giới học thuật phương Tây.
Bộ máy tuyên truyền của Trung Cộng
Tác động Xã hội và Kinh tế
Một trăm triệu người bị nhắm tới vì đức tin của họ, bao gồm các chủ doanh nghiệp, các học giả và cả quan chức chính phủ. Không khó để có thể hình dung tác động của cuộc đàn áp đến phúc lợi xã hội và kinh tế của Trung Quốc.
Nhiều học viên Pháp Luân Công, bất kể ở vị trí nào hay kỹ năng nào, đều bị đuổi việc, bị đuổi khỏi trường đại học, bị tước quyền chăm sóc sức khỏe và lương hưu, bị buộc phải vô gia cư và nhiều hình thức phân biệt đối xử khác (xem thêm các bài: Nơi làm việc và Trường học).
Kháng cự ôn hòa
Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, hàng chục triệu người Trung Quốc thực hành môn tu luyện này đã phải đối mặt với sự lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là đầu hàng ĐCSTQ và từ bỏ một môn tu luyện đã mang lại cho họ sức khỏe tốt hơn, sự dẫn lối tâm linh và niềm hy vọng mới. Lựa chọn thứ hai là tiếp tục tu luyện một cách lặng lẽ tại nhà. Tuy nhiên, các cuộc đột kích bất ngờ của cảnh sát cho thấy điều này là không khả thi, ngay cả khi người ta có thể nhắm mắt làm ngơ trước sự đàn áp của gia đình và bạn bè của họ. Một lựa chọn cuối cùng là công khai phản đối cuộc đàn áp, bất chấp những hậu quả đau thương. Cho dù lựa chọn thế nào, những học viên vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công đã thể hiện sự kiên cường đáng kinh ngạc. Tại Trung Quốc ngày nay, hàng chục triệu người vẫn đang tu luyện Pháp Luân Công và thậm chí còn có một số học viên mới.
Về những học viên lựa chọn phản kháng một cách chủ động hơn, họ nhất quán không sử dụng phương thức bạo lực. Thay vào đó, họ tập trung vào các biện pháp hòa bình để lên tiếng. Ban đầu, họ cố gắng trình bày với nhà cầm quyền ĐCSTQ thông qua đơn thư và bản kiến nghị. Sau khi những điều này không được ghi nhận, các học viên Pháp Luân Công chuyển sang ngồi thiền hoặc giương cao biểu ngữ (ví dụ như “Chân-Thiện-Nhẫn”) tại Quảng trường Thiên An Môn. Họ đã tìm cách kêu gọi lương tâm của người dân Trung Quốc cũng như của các nhà lãnh đạo trên thế giới trước khi bị bắt. Khi cuộc đàn áp vẫn tiếp diễn, các học viên Pháp Luân Công bắt đầu phân phát thông tin vạch trần cuộc đàn áp thông qua tờ rơi, đĩa VCD, email và gọi điện thoại để phản đối những tuyên truyền dối trá của chính quyền Trung Cộng.
Nhìn chung, phong trào phản kháng này – bao gồm cả những hành động cá nhân táo bạo bất chấp rủi ro rất lớn – có lẽ là phong trào phi bạo lực lớn nhất thế giới hiện nay (xem thêm: Kháng cự ôn hòa).
Phim ngắn: Học viên Pháp Luân Công là ai? Điều gì thúc đẩy họ? Và cuộc đấu tranh của họ để vạch trần những vi phạm nhân quyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc có tác động sâu rộng như thế nào đối với tất cả chúng ta?
Ghi chú:
*Tổ chức Freedom House: là một tổ chức Phi chính phủ, phần lớn được chính phủ Hoa Kỳ tài trợ, có trụ sở chính tại Washington, D.C., với mục đích hoạt động là tiến hành nghiên cứu và ủng hộ dân chủ, tự do chính trị và quyền con người.
Chân Phúc (Dịch từ bản tiếng Anh: https://faluninfo.net/violent-suppression-of-100-million-people/)