Thu hoạch nội tạng: Sự lạm dụng vẫn tiếp diễn

Một cảnh trong "Davids and Goliath", một bộ phim tài liệu về việc thu hoạch nội tạng từ các tù nhân lương tâm còn sống.
Một cảnh trong “Davids and Goliath”, một bộ phim tài liệu về việc thu hoạch nội tạng từ các tù nhân lương tâm còn sống.

Bộ phim “Davids and Goliath”, một bộ phim tài liệu về thu hoạch nội tạng sống từ các tù nhân lương tâm còn sống, đã giành giải phim tài liệu hay nhất tại Liên hoan phim Hamilton ở Canada vào ngày 9  tháng 11 năm 2014. (Flying Cloud Productions) 

Vợ tôi và tôi lần đầu tiên biết đến việc thu hoạch nội tạng (việc lấy các cơ quan nội tạng quan trọng từ các nạn nhân còn sống không tự nguyện, những người bị giết trong quá trình này) vào mùa hè năm 2006 khi đến thăm người bạn David Kilgour của chúng tôi ở Ottawa. Ông Kilgour, cùng với các đồng nghiệp, đang thu thập bằng chứng về sự lạm dụng này – một sự lạm dụng đặc biệt nhắm vào các học viên Pháp Luân Công bởi các quan chức Cộng sản Trung Quốc.

Chúng tôi kinh hoàng – và ban đầu hoài nghi – về một sự lạm dụng được báo cáo mà ban đầu có vẻ giống những câu chuyện kinh dị khoa học viễn tưởng tuyên truyền hơn là một quy trình y tế tiêu chuẩn được thực hiện bởi các bác sĩ phẫu thuật lành nghề, những người hẳn đã vứt bỏ cam kết của họ đối với đạo đức y tế “trước hết không gây hại”.

Tuy nhiên, trong khi cung cấp một số hỗ trợ chỉnh sửa thứ yếu, chúng tôi đã tin rằng điều khủng khiếp đó đang xảy ra. Nó được tổ chức và chỉ đạo bởi các nhà lãnh đạo Trung Quốc, những người không thể tuyên bố là không biết.

Logic không thể chối cãi: Có quá nhiều ca cấy ghép để có thể là hậu quả của các vụ hành quyết tù nhân hoặc các gia đình tự nguyện hiến tặng người thân chết não của họ.

Bằng chứng cho sự lạm dụng khủng khiếp này là (và vẫn là) bằng chứng gián tiếp; bằng chứng trực tiếp rất khó nắm bắt. Khá khó có khả năng một nạn nhân Pháp Luân Công sống lại để trưng bày những lỗ hổng nơi các cơ quan nội tạng sống đã bị lấy đi* (xem chú thích ở cuối bài).

Kilgour và các đồng nghiệp của ông đã thực hiện một hành động công lý hiện sinh vô giá khi đưa việc thu hoạch nội tạng và sự đồng lõa của các quan chức Cộng sản Trung Quốc ra trước sự chú ý toàn cầu. Sự lạm dụng này đã và đang tiếp tục là một vấn đề được xác định để điều tra trong báo cáo nhân quyền hàng năm của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ.

Ngay cả các quan chức Bắc Kinh cũng không thể thản nhiên phủ nhận rằng điều đó đang xảy ra, và các học viên Pháp Luân Công bị sát hại là nguồn cung cấp trực tiếp cho những cơ quan nội tạng này.

Tất nhiên, họ đã phủ nhận điều đó.

Nhưng sự chú ý toàn cầu và sự xấu hổ đi kèm đã buộc các nhà chức trách Cộng sản cấp cao phải hành động.

Họ đã cấm cấy ghép nội tạng cho người nước ngoài. Và được báo cáo là đã chấm dứt việc sử dụng nội tạng từ các tù nhân bị hành quyết. Có một cơn bão giấy tờ đưa ra các cải cách.

Hơn nữa, các quan chức Bắc Kinh tuyên bố, sau một Hội nghị cấy ghép nội tạng Quốc tế vào tháng 7 tại Hồng Kông, rằng hệ thống cấy ghép nội tạng hiện tại của Trung Quốc đã đạt được sự chấp nhận quốc tế.

Các quan sát viên không thiên vị thẳng thừng bác bỏ tuyên bố này, cho rằng, trong số những điều khác, số lượng cấy ghép hàng năm ở Trung Quốc cao hơn nhiều so với các quan chức Cộng hòa Nhân dân (CHND) Trung Hoa tuyên bố (60.000–100.000 so với 10.000). Các tuyên bố nhạt nhẽo của các quan chức CHND Trung Hoa cũng không thể được coi là sự thật khi xem xét lịch sử dối trá có hệ thống của Bắc Kinh.

Quan trọng hơn, không có sự minh bạch trong hệ thống cấy ghép của Trung Quốc để cho phép điều tra và/hoặc xác nhận các tuyên bố của Bắc Kinh.

Tuy nhiên, vấn đề cốt yếu vẫn còn rõ ràng: làm thế nào chúng ta có thể chấm dứt sự lạm dụng này. Hàng ngàn người Pháp Luân Công, người Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng và tín đồ Thiên chúa giáo tại gia đã bị giết để lấy nội tạng. Đây là một sự lạm dụng không giống như cuộc diệt chủng Holocaust về quy mô nhưng chắc chắn là không thể chấp nhận được trong quan hệ đối ngoại của thế kỷ 21. Nó phải chấm dứt.”

Phương pháp có khả năng hiệu quả nhất – bất chấp sự thất vọng trước đây – vẫn là thảo luận riêng tư sâu sắc với các quan chức cấp cao của CHND Trung Hoa. Các bước đi phối hợp và lặp đi lặp lại của các quốc gia quan tâm đã được sử dụng cho các chủ đề khác. Trung Quốc là một xã hội có hệ thống quản lý từ trên xuống dưới; sự thay đổi đến từ mệnh lệnh của Chính phủ Trung ương, không phải sự thuyết phục riêng tư. Việc “chỉ đích danh và làm xấu hổ” công khai có nhiều khả năng thúc đẩy những người bảo vệ mạnh mẽ cho những điều không thể bào chữa – cũng như những lời phủ nhận thẳng thừng.

Sẽ hiệu quả hơn nếu liên kết những kẻ lạm dụng cá nhân với các trường hợp giết người để cấy ghép cụ thể (và các khoản hối lộ tham nhũng để tạo điều kiện cho quá trình này). Chủ tịch Tập Cận Bình coi việc diệt trừ tham nhũng là một sở thích cá nhân. Giết người để lấy tiền nội tạng là chủ đề được Tập Cận Bình đặt hàng. Nó vừa phổ biến vừa hợp lý, đặc biệt là khi những người Trung Quốc giàu có hiện đang hưởng lợi.

Cuối cùng, câu trả lời có thể nằm ở các cơ quan được nhân bản, phát triển sinh học, nhưng những cơ quan như vậy có nhiều khả năng sẽ có trong 50 năm nữa, trong khi cấy ghép là câu trả lời tạm thời của ngày hôm nay.

David T. Jones là một viên chức ngoại giao cấp cao đã nghỉ hưu của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, người đã xuất bản hàng trăm cuốn sách, bài báo, chuyên mục và bài đánh giá về các vấn đề song phương giữa Hoa Kỳ và Canada và chính sách đối ngoại chung. Trong suốt sự nghiệp kéo dài hơn 30 năm, ông tập trung vào các vấn đề chính trị-quân sự, làm cố vấn cho hai tham mưu trưởng Lục quân. Trong số những cuốn sách của ông có: “Bắc Mỹ thay thế: Những gì Canada và Hoa Kỳ có thể học hỏi lẫn nhau”.

*Chú thích:

  1. Mời Xem: Lời kể của người sống sót sau nạn thu hoạch nội tạng sống của ĐCS Trung Quốc
  2. “Holocaust” là một thuật ngữ tiếng Anh, dịch sang tiếng Việt là “Cuộc diệt chủng Do Thái”. Đây là một sự kiện lịch sử bi thảm trong Chiến tranh thế giới thứ hai, khi khoảng 6 triệu người Do Thái bị Đức Quốc xã và các đồng minh của chúng sát hại một cách có hệ thống.

Hàn Mai (Dịch từ bản tiếng Anh: https://faluninfo.net/organ-harvesting-the-abuse-continues/)

Bài viết liên quan

Các buổi biểu diễn của Shen Yun chật kín khán giả

Lý do thực sự khiến Đảng Cộng sản Trung Quốc sợ Shen Yun

Shen Yun, mặc dù trình diễn một cảnh tượng rực rỡ của văn hóa Trung Hoa, gần đây đã gây ra một số tranh cãi trên phương tiện truyền thông phương Tây. Mặc dù chương trình nghệ thuật này đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ các khán phòng chật kín và các…
Tổ chức Quốc tế Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công (gọi tắt là: WOIPFG)

“Cuộc chiến pháp lý” và “cuộc chiến dư luận” của ĐCSTQ chống lại Pháp Luân Công, Epoch Times là một phần trong chiến lược chống lại Hoa Kỳ

Giới lãnh đạo cấp cao của ĐCSTQ đặc biệt chú ý đến các động thái mới nhất của Pháp Luân Công. Hệ thống tình báo của ĐCSTQ đang tìm hiểu xem liệu đoàn thể Pháp Luân Công có kế hoạch hợp tác với Donald Trump hay không, và theo dõi chặt chẽ xem Pháp Luân…