Hy vọng rằng, những ai đang vào hùa với Trung Cộng trong cuộc bức hại Pháp Luân Công có thể tự rút ra cho mình bài học để tránh phải lãnh chịu hậu quả bi thảm cho bản thân và tránh để lại hậu quả cho con cháu mai sau.
Trong lịch sử Trung Quốc, đã có bốn lần đàn áp lớn đối với Phật giáo, được gọi là “Tứ đại pháp nạn” (四 大法难). Các cuộc đàn áp này gây ra nhiều thiệt hại cho Phật giáo, nhưng cuối cùng tôn giáo này vẫn phục hồi và tiếp tục phát triển. (Đây là chưa nói đến tình huống của Phật giáo trong giai đoạn hiện tại. Vì theo Kinh sách Phật gia, Phật giáo hiện nay đang ở thời kỳ mạt Pháp).
Mục lục
I. Lịch sử bốn lần diệt Phật
1. Vụ diệt Phật thời Bắc Ngụy – Thái Vũ Đế (445)
Vụ diệt Phật thứ nhất này xảy ra vào năm 446, dưới thời Bắc Ngụy Thái Vũ Đế. Thái Vũ Đế nghe theo lời của đạo sĩ Cầu Lương, cho rằng Phật giáo là tà giáo gây ảnh hưởng tiêu cực đến quốc gia. Ông ra lệnh phá hủy hàng loạt chùa chiền, phá hủy tượng Phật, thiêu hủy Kinh sách, ép tăng ni hoàn tục, chôn sống tăng ni.
Kết cục là Thái Vũ Đế bị chính con nuôi là Tông Ái sát hại. Triều chính rối ren, nội loạn kéo dài.

Ảnh minh họa (Qua kknews.com)
2. Vụ diệt Phật thời Bắc Chu – Vũ Đế (574–577)
Vụ diệt Phật này diễn ra từ năm 574 đến 577, dưới thời Bắc Chu Vũ Đế. Ông cũng sùng bái Đạo giáo và có quan điểm tương tự như Thái Vũ Đế, cho rằng Phật giáo làm suy yếu nhà nước và kinh tế. Ngoài ra, ông còn muốn tăng cường sức mạnh kinh tế và quân sự của nhà nước bằng cách tịch thu tài sản của chùa chiền. Ông đã ra lệnh hủy hoại chùa chiền, cưỡng ép hoàn tục hơn 2 triệu tăng ni.
Cuốn “Phòng lục” quyển 11 ghi: lúc đó, các chùa đã xây dựng hàng trăm năm ở khắp nơi đều bị phá huỷ, Kinh điển đều bị đốt. Chùa miếu ở 8 châu có đến hơn 40 nghìn, tất cả đều thành nhà ở của các vương công, tăng ni có đến hơn 300 vạn đều thành quân dân về sống với gia đình. Sau khi Bắc Chu Võ Đế Vũ Văn Ung chấp chính, đã hạ chiếu lệnh: “Diệt hai giáo Phật, Đạo, Kinh và tượng đều tiêu hủy, bãi bỏ sa môn (tăng ni), đạo sỹ, đồng thời lệnh hoàn tục”. Cứ nơi nào chiếu lệnh đến, tượng Phật bị nung chảy, Kinh thư bị đốt cháy, Phật tháp bị phá hoại, chùa chiền biến thành nhà ở tục gia, tăng ni đều bị hoàn tục làm dân.”
Kết cục là sau khi Vũ Đế qua đời, nhà Bắc Chu nhanh chóng bị diệt vong bởi nhà Tùy (581).


3. Vụ diệt Phật thời Đường – Vũ Tông (845)
Vụ đàn áp xảy ra vào năm 845, dưới thời Đường Vũ Tông. Nguyên nhân chính là do Vũ Tông sùng Đạo giáo, lo sợ sự phát triển quá mạnh của Phật giáo làm suy giảm nguồn thu thuế và số lượng người nhập ngũ. Ông đã ra chiếu chỉ phá hủy hơn 4.600 chùa lớn, ép hoàn tục hơn 260.000 tăng ni.
Kết cục chỉ vài năm sau, Vũ Tông đột ngột qua đời, bị đánh giá là bạo chúa, và nhà Đường từ đó dần suy yếu.

4. Vụ diệt Phật thời Hậu Chu – Thế Tông (955)
Diễn ra vào năm 955, dưới thời Hậu Chu Thế Tông. Ông muốn tăng cường sức mạnh quân sự để thống nhất đất nước, cho rằng Phật giáo lãng phí nên đã cho phá hủy hơn 4000 ngôi chùa, tịch thu tài sản của chùa chiền để sung vào ngân khố, nung chảy tượng Phật để đúc tiền, Kinh điển bị đốt, hơn 260.000 tăng ni bị ép phải hoàn tục. Kết cục là không lâu sau đó, nhà Hậu Chu bị nhà Tống thay thế. Hậu duệ không giữ được ngai vàng.

II. Một số suy ngẫm
1. Nhìn chung, các cuộc đàn áp này đều gây ra những hậu quả nghiêm trọng cho Phật giáo:
Thiệt hại về vật chất: Nhiều chùa chiền, tượng Phật và Kinh sách bị phá hủy.
Thiệt hại về nhân lực: Tăng ni bị ép hoàn tục, khiến số lượng người tu hành giảm mạnh.
Ảnh hưởng đến xã hội: Đời sống tâm linh của người dân bị ảnh hưởng, nhiều người mất đi nơi nương tựa tinh thần. Phật giáo không chỉ là tôn giáo, mà là hệ thống đạo đức, giáo dục, nhân đạo – xương sống tinh thần của hàng triệu người. Việc diệt Phật gây ra sự mất niềm tin của quần chúng, rối loạn xã hội, suy giảm đạo đức, từ đó tạo ra nền tảng cho sự suy vong triều đại.
2. Kết cục của bốn lần diệt Phật là sự triển hiện của Luật Nhân quả, đồng thời cho thấy Phật Pháp từ bi và uy nghiêm. Bất kính với Phật Pháp là đại tội lớn nhất của con người. “Gieo nhân nào, gặt quả nấy” là điều tất yếu. Câu nói trong dân gian: “Người trị quốc mà khinh thường đạo đức, tất gặp loạn.” hoàn toàn đúng trong các trường hợp này.
3. Phật giáo có sức sống rất mạnh mẽ. Mặc dù bị đàn áp tàn khốc hết lần này đến lần khác, nhưng Phật giáo vẫn không bị diệt mất. Sau mỗi cuộc đàn áp, Phật giáo đều dần dần phục hồi và phát triển trở lại. Các nguyên nhân chính bao gồm:
Sự ủng hộ của người dân: Phật giáo đã ăn sâu vào đời sống văn hóa và tâm linh của người dân Trung Quốc, nên luôn nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ.
Sự bảo vệ của một số quan lại và địa chủ: Nhiều người có thế lực đã đứng ra bảo vệ Phật giáo, giúp đỡ tăng ni và xây dựng lại chùa chiền.
Sự điều chỉnh của chính các triều đại: Các triều đại sau đó nhận thấy rằng Phật giáo có thể đóng góp vào sự ổn định xã hội, nên đã dần dần thay đổi chính sách và cho phép Phật giáo hoạt động trở lại.
Và trên hết là vì “trên đầu ba thước có Thần linh”. Theo Kinh sách Phật gia, hết thảy mọi sự nơi nhân loại đều có Thần cai quản. Mọi việc xảy ra đều có thể giúp cho nhân loại rút ra được bài học bổ ích nào đó, chỉ là con người có ngộ ra hay không mà thôi.
4. Người xưa dạy: “Ôn cố minh tân”. Từ sự kiện bốn lần diệt Phật trong lịch sử Trung Quốc và kết cục bi thảm của những kẻ diệt Phật, người ta không thể không nghĩ đến cuộc đàn áp Phật giáo và các tôn giáo khác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ); đặc biệt là cuộc đàn áp tàn khốc chưa từng có trong lịch sử nhân loại của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) – một môn tu luyện khí công Phật gia thượng thừa có nguồn gốc cổ xưa, lấy việc đồng hóa với nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” của vũ trụ làm căn bản. Trong Kinh sách của Phật Thích Ca Mâu Ni đã tiên tri về việc đến thời Phật giáo bước vào thời kỳ mạt Pháp, sẽ có đức Chuyển Luân Thánh Vương hạ thế truyền Đại Pháp này để cứu độ chúng sinh.

Trong khi Pháp Luân Công được hồng truyền tới 156 quốc gia với hơn 100 triệu học viên và nhận được hơn 5000 giải thưởng, thư khen, nghị quyết công nhận của các tổ chức, các chính phủ trên thế giới thì tại Trung Quốc, quê hương của Pháp Luân Công, ĐCSTQ đã tiến hành cuộc đàn áp toàn diện trên quy mô lớn đối với Pháp Luân Công, khiến ít nhất là hơn 5000 người chết và hàng nghìn người bị mổ sống cướp nội tạng và làm băng hoại đạo đức xã hội…


Cuộc đàn áp của ĐCSTQ bị cả thế giới lên án. Hơn nữa, nhân quả báo ứng cũng đang dần triển hiện với nhân loại, nhất là tại Trung Quốc: thiên tai, dịch bệnh và rất nhiều dị tượng đã xuất hiện. Những dự ngôn về sự bị diệt vong của ĐCSTQ cũng đang ứng nghiệm.

Hy vọng rằng, bài học từ bốn lần diệt Phật trong lịch sử Trung Quốc có thể giúp những ai đang vào hùa với Trung Cộng trong cuộc bức hại Pháp Luân Công có thể tự rút ra cho mình bài học để tránh phải lãnh chịu hậu quả bi thảm cho bản thân và tránh để lại hậu quả cho con cháu mai sau.
Tác giả: Thu Vân