Pháp Luân Công và vấn đề tự do tôn giáo ở Trung Quốc

Các học viên Pháp Luân Công đang thiền định tại Quảng Châu

“Với cuộc đàn áp Pháp Luân Công, Đảng Cộng sản đã khởi xướng cuộc đàn áp tín ngưỡng tồi tệ nhất kể từ sau ‘Cách mạng Văn hóa’”.

— André Laliberté, Đại học Ottawa, Học giả hàng đầu về Tôn giáo tại Trung Quốc.

“Lệnh bắt giữ vẫn tiếp tục được đưa ra từ các cơ quan cấp cao, nhưng đôi khi các nhân viên của Cục Công an sẽ nói: Không, họ chỉ tập thể dục để giữ gìn sức khỏe thôi.”

– Luật sư nhân quyền Trung Quốc –

Những phát hiện chính

Sống sót: Bất chấp chiến dịch kéo dài hơn 25 năm của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhằm xóa bỏ nhóm tâm linh này, hàng triệu người ở Trung Quốc vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công, bao gồm nhiều cá nhân theo học sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Điều này cho thấy sự thất bại rõ ràng của bộ máy an ninh của ĐCSTQ.

Cuộc đàn áp đang diễn ra trên diện rộng: Các học viên Pháp Luân Công trên khắp Trung Quốc phải chịu sự giám sát chặt chẽ, giam giữ, bỏ tù và tra tấn tùy tiện, và họ có nguy cơ cao bị hành quyết ngoài vòng pháp luật. Freedom House đã độc lập xác minh 933 trường hợp học viên Pháp Luân Công bị kết án tù lên tới 12 năm từ ngày 1 tháng 1 năm 2013 đến ngày 1 tháng 6 năm 2016, thường vì thực thi quyền tự do ngôn luận bên cạnh quyền tự do tôn giáo. Đây chỉ là một phần trong số những người bị kết án, và hàng nghìn người khác được cho là đang bị giam giữ tại nhiều nhà tù và trại giam ngoài vòng pháp luật khác nhau.

Tin tức về cuộc đàn áp: Mặc dù chiến dịch vẫn tiếp diễn, nhưng trong thực tế sự đàn áp dường như đã giảm bớt ở một số địa phương. Chủ tịch Tập Cận Bình không đưa ra dấu hiệu rõ ràng nào về kế hoạch đảo ngược chính sách của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Công. Nhưng cuộc thanh trừng và giam cầm cựu trùm an ninh Chu Vĩnh Khang và các quan chức khác có liên quan đến chiến dịch này như một phần trong chiến dịch chống tham nhũng của Tập, cùng với những nỗ lực liên tục của những người tu luyện Pháp Luân Công nhằm giáo dục và ngăn cản cảnh sát đàn áp họ, đã có tác động.

Khai thác kinh tế: Đảng-Nhà nước (Trung Quốc) đầu tư hàng trăm triệu đô la hàng năm vào chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công, đồng thời tham gia vào các hình thức lạm dụng bóc lột và sinh lợi đối với các học viên, bao gồm tống tiền và lao động trong tù. Bằng chứng hiện có cho thấy việc cưỡng bức lấy nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ để bán trong các ca phẫu thuật cấy ghép đã diễn ra trên quy mô lớn và có thể vẫn tiếp tục.

Phản ứng và phản kháng: Các học viên Pháp Luân Công đã phản ứng lại chiến dịch chống lại họ bằng nhiều chiến thuật phi bạo lực. Họ đặc biệt tập trung vào việc chia sẻ thông tin với cảnh sát và công chúng về bản thân môn tu luyện, các hành vi vi phạm nhân quyền đối với những người tu luyện Pháp Luân Công và các nội dung khác nhằm chống lại tuyên truyền của Nhà nước. Trong những năm gần đây, ngày càng có nhiều người không phải là học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc – bao gồm luật sư nhân quyền, thành viên gia đình và hàng xóm – tham gia vào những nỗ lực này

Đàn áp quyết liệt một môn khí công phổ biến

Pháp Luân Công là một môn tu luyện tâm linh có các đặc điểm chính là năm bài tập khí công (bao gồm cả thiền định) và các Pháp lý gợi nhớ đến truyền thống Phật giáo và Đạo giáo, đặc biệt nhấn mạnh vào nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn”. Những người tu luyện thực hành các bài tập, nghiên cứu các Kinh thư và cố gắng tuân theo các giá trị này – được cho là hòa hợp với đặc tính của vũ trụ – trong cuộc sống hàng ngày của họ, với sự hiểu biết rằng làm như vậy sẽ dẫn đến sức khỏe thể chất, tinh thần và giác ngộ tâm linh tốt hơn. Mặc dù Pháp Luân Công có điểm về tâm linh tương đồng với tôn giáo, nhưng nó được tổ chức lỏng lẻo và không có những điều như: giáo sĩ chuyên nghiệp, tư cách thành viên chính thức, chấp nhận quyên góp và các địa điểm thờ cúng chuyên biệt.

Trong suốt đầu và giữa những năm 1990, Pháp Luân Công, các học viên và Người sáng lập – Đại sư Lý Hồng Chí đã nhận được sự ủng hộ đáng kể của Chính phủ và sự đưa tin tích cực trên các phương tiện truyền thông Nhà nước. Ngài Lý Hồng Chí lần đầu tiên giới thiệu môn tu luyện này đến công chúng tại Trung Quốc vào năm 1992. Trong hai năm tiếp theo, ông đã đi khắp đất nước dưới sự bảo trợ của Hiệp hội Khí công Nhà nước, thuyết giảng và hướng dẫn năm bài tập của Pháp Luân Công. Các báo cáo của phương tiện truyền thông Nhà nước thời kỳ đó ca ngợi những lợi ích của môn Pháp Luân Công và cho thấy những người theo môn này nhận được “giải thưởng công dân khỏe mạnh”. Trong một sự kiện mà ngày nay không thể tưởng tượng được, Ngài Lý đã có một bài giảng tại Đại sứ quán Trung Quốc tại Paris vào năm 1995, theo lời mời của Chính phủ.

Sau khi Ngài Lý Hồng Chí hoàn thành loạt bài giảng chính thức của mình, môn tu luyện này tiếp tục lan truyền theo hình thức truyền miệng và thông qua một mạng lưới tình nguyện viên địa phương không chính thức, những người sẽ hướng dẫn các bài tập và chia sẻ các bản sao của các Kinh thư với bạn bè và tại các điểm luyện công công cộng. Người dân Trung Quốc từ mọi tầng lớp trong xã hội – bác sĩ, nông dân, công nhân, binh lính, trí thức, đảng viên Đảng Cộng sản – bắt đầu tham gia môn tu luyện này. Mặc dù các học viên Pháp Luân Công sẽ tụ tập thành nhóm để luyện tập, nhiều người coi môn tu luyện này là một nỗ lực cá nhân hơn là một nỗ lực tập thể để nâng cao sức khỏe thể chất và tinh thần của họ. Không có dấu hiệu nào cho thấy một chương trình nghị sự chính trị hoặc thậm chí là chỉ trích ĐCSTQ, như hiện nay xuất hiện trong các tài liệu về Pháp Luân Công nhiều năm sau khi cuộc đàn áp bắt đầu. Đến năm 1999, theo các nguồn tin của Chính phủ và các báo cáo của phương tiện truyền thông quốc tế, ít nhất 70 triệu người đang tu luyện; những người đại diện của Pháp Luân Công tuyên bố rằng cộng đồng này đã đạt tới 100 triệu người.

Vào tháng 7 năm 1999, môn tu luyện tâm linh này đột nhiên bị cấm. Những người tu luyện nổi tiếng đã bị bắt giữ, và bất kỳ ai tiếp tục tu luyện đều bị truy đuổi như kẻ thù của Nhà nước. Các báo cáo bắt đầu xuất hiện về việc những người theo Pháp Luân Công bị bắt cóc, tra tấn và thậm chí bị giết. Tên của môn tu luyện, tên của Nhà sáng lập và nhiều từ đồng âm khác nhau đã trở thành một số thuật ngữ bị kiểm duyệt nhiều nhất trên internet Trung Quốc. Bất kỳ đề cập nào trên các phương tiện truyền thông nhà nước hoặc bởi các nhà ngoại giao Trung Quốc đều chắc chắn được diễn đạt bằng ngôn ngữ bôi nhọ.

Có điều gì nhầm lẫn chăng?

Sự thay đổi đột ngột của ĐCSTQ liên quan đến Pháp Luân Công là bất thường, ngay cả trong bối cảnh Chính sách tôn giáo hạn chế của Đảng. Do đó, các nhà quan sát đã suy đoán về lý do tại sao điều đó xảy ra và liệu nó có thể tránh được hay không.

ĐCSTQ thường tỏ ra không khoan nhượng với những nhóm coi bất kỳ quyền lực tinh thần nào cao hơn lòng trung thành của họ với Đảng. Tuy nhiên, các học giả, nhân chứng và những nhà quan sát hiểu biết khác chỉ ra một loạt các quá trình và các yếu tố đặc trưng của Pháp Luân Công có thể đã góp phần vào cuộc tấn công đặc biệt khắc nghiệt chống lại nhóm này.

Mức độ phổ biến: Với hơn 70 triệu học viên, Pháp Luân Công đã vượt quá số lượng thành viên của ĐCSTQ là 63 triệu tính đến năm 1999, và đại diện cho cộng đồng tín ngưỡng lớn thứ hai ở Trung Quốc sau Phật giáo Trung Quốc.

Cạnh tranh về ý thức hệ: Việc Pháp Luân Công nhấn mạnh vào các giá trị “Chân-Thiện-Nhẫn” như một phần của thế giới quan tâm linh của mình dường như đã thu hút sự tức giận của Đảng, vì nó xung đột với các nguyên tắc làm nền tảng cho ý thức hệ Marxist và tính hợp pháp của chế độ cai trị của ĐCSTQ, như chủ nghĩa duy vật, đấu tranh chính trị và chủ nghĩa dân tộc. Pháp Luân Công thực sự đã cung cấp một “la bàn đạo đức” thay thế, và sự lan truyền của nó được coi là một thách thức cơ bản đối với quyền lực của Đảng.

‘Sự xâm nhập’ vào Đảng-Nhà nước: Pháp Luân Công đang trở nên phổ biến trong các bộ phận của Bộ máy Đảng-Nhà nước đóng vai trò quan trọng trong việc duy trì chế độ cai trị của ĐCSTQ, bao gồm Quân đội, Lực lượng an ninh nội bộ, Phương tiện truyền thông Nhà nước và Ủy ban kiểm tra kỷ luật của Đảng. Nỗi sợ rằng những người theo Pháp Luân Công này có thể đặt lòng trung thành của họ với các nguyên tắc của môn phái lên trên lòng trung thành với lãnh đạo ĐCSTQ dường như đã bắt đầu xuất hiện.

Mạng lưới xã hội dân sự độc lập: ĐCSTQ từ lâu đã tìm cách thu hút và đàn áp các tổ chức xã hội dân sự độc lập và các hình thức hoạt động tập thể cơ sở khác. (Gary King, Jennifer Pan và Molly Roberts: “Cách kiểm duyệt ở Trung Quốc cho phép Chính phủ chỉ trích nhưng lại làm im tiếng sự biểu đạt tập thể,” Tạp chí Khoa học Chính trị Hoa Kỳ – Tạp chí Khoa học Chính trị Hoa Kỳ, tháng 7 năm 2012). Đảng đã cố gắng đưa tất cả các nhóm khí công vào tầm kiểm soát chặt chẽ hơn vào giữa những năm 1990. Năm 1996, Hiệp hội Khí công do Nhà nước điều hành, nơi Pháp Luân Công có liên kết, đã kêu gọi thành lập các Chi bộ Đảng trong số những người tu luyện và tìm cách hưởng lợi từ các nguyên lý của Pháp Luân Công. Ngài Lý Hồng Chí đã chọn cách chia tay với Hiệp hội, với ý định để Pháp Luân Công vẫn là một môn tu luyện cá nhân mà không có tư cách thành viên chính thức và được chia sẻ miễn phí. Pháp Luân Công tiếp tục lan truyền thông qua một mạng lưới lỏng lẻo các địa điểm luyện công và các điều phối viên tình nguyện trên khắp cả nước.

Một giai đoạn đàn áp leo thang: Từ năm 1996 đến năm 1999, nhiều người trong Đảng-Nhà nước vẫn có quan điểm tán thành về Pháp Luân Công, công khai nêu ra những lợi ích của Pháp Luân Công đối với sức khỏe và thậm chí là sự ổn định xã hội. Nhưng một số cán bộ cấp cao bắt đầu coi nó là một mối đe dọa, dẫn đến các hành động đàn áp định kỳ. Các Nhà in của Nhà nước đã ngừng xuất bản sách Pháp Luân Công vào năm 1996. Các nỗ lực đăng ký với nhiều Tổ chức Chính phủ khác nhau đã bị từ chối. Các bài báo xuất hiện rải rác trên các phương tiện truyền thông Nhà nước đã bôi nhọ Pháp Luân Công. Các nhân viên An ninh theo dõi các học viên và thỉnh thoảng giải tán các buổi thiền định.

Lời kêu gọi cấp cao tới Ban lãnh đạo: Vào tháng 4 năm 1999, sự quấy rối leo thang đã lên đến đỉnh điểm khi hàng chục học viên bị đánh đập và bắt giữ ở Thiên Tân. Những người kêu gọi thả họ được cho biết rằng lệnh này đến từ Bắc Kinh. Vào ngày 25 tháng 4, hơn 10.000 học viên đã tập trung lặng lẽ bên ngoài Văn phòng Thỉnh nguyện Quốc gia ở Bắc Kinh, nằm cạnh Khu phức hợp Chính quyền Trung Nam Hải, để yêu cầu chấm dứt tình trạng lạm dụng và công nhận quyền tu luyện của họ. Một số nhà quan sát cho rằng cuộc thỉnh nguyện này đã khiến các Nhà lãnh đạo Đảng bất ngờ và gây ra cuộc đàn áp sau đó. Tuy nhiên, bản thân bản kiến ​​nghị quần chúng là phản ứng trước sự đàn áp ngày càng gia tăng do các quan chức Trung ương lãnh đạo – bao gồm cả Trùm an ninh lúc bấy giờ là La Cán – cho thấy rằng sự đàn áp đã được một số bộ phận của Bộ máy Đảng thực hiện trước khi vụ việc xảy ra.

Vai trò cá nhân của Giang Trạch Dân: Sau cuộc thỉnh nguyện ngày 25 tháng 4, Thủ tướng Chu Dung Cơ đã có lập trường hòa giải đối với Pháp Luân Công. Ông đã gặp đại diện của những người thỉnh nguyện và dàn xếp việc thả các học viên ở Thiên Tân, sau đó những người ở Bắc Kinh đã tự nguyện giải tán. Nhưng Giang Trạch Dân, khi đó là Tổng bí thư ĐCSTQ và Chủ tịch nước, đã bác bỏ ông Chu, coi Pháp Luân Công là một thách thức nghiêm trọng đối với quyền lực của chế độ, “một điều chưa từng có ở đất nước này kể từ khi thành lập (Đảng) cách đây 50 năm”. Trong Thông tư ngày 7 tháng 6, Giang đã ban hành một lệnh rõ ràng là “giải thể” Pháp Luân Công. Quyết định này đột ngột một cách bất thường và trái ngược với các cuộc điều tra trước đó của các cơ quan tình báo trong nước với kết luận rằng Pháp Luân Công không gây ra mối đe dọa nào. Một số chuyên gia đã tuyên bố rằng Giang đã bị bất an bởi sự nhiệt tình công khai dành cho Pháp Luân Công vào thời điểm mà ông ta thấy vị thế của mình trong công chúng đang suy yếu.

Các phương tiện Truyền thông Nhà nước và các quan chức Trung Quốc đã đưa ra lời giải thích riêng của họ về cuộc đàn áp, tìm cách đóng khung chiến dịch như một động thái cần thiết chống lại một “tà giáo” bị cáo buộc có ảnh hưởng xấu đến xã hội. Nhưng những tuyên bố như vậy trái ngược với các tài liệu nội bộ của Đảng và việc thiếu các kết quả có hại (của Pháp Luân Công) ở các quốc gia khác – nơi Pháp Luân Công đã lan rộng. Các học giả quốc tế đã nhiều lần kết luận rằng Pháp Luân Công không có các thuộc tính của một tà giáo. Ngay cả ở Trung Quốc, nhãn hiệu này chỉ xuất hiện trong diễn ngôn của Đảng vào tháng 10 năm 1999, nhiều tháng sau khi cuộc đàn áp được phát động, khi người ta thu được một bản dịch tiếng Anh với thuật ngữ “tà giáo” đã bị bộ máy tuyên truyền của Trung Quốc sửa chữa. Điều này cho thấy thuật ngữ này đã được áp dụng một cách hồi tố để biện minh cho một chiến dịch bạo lực đang gây ra sự chỉ trích trong nước và quốc tế. David Ownby, một học giả hàng đầu về Tôn giáo Trung Quốc, lưu ý: Toàn bộ vấn đề về bản chất “tà giáo” được cho là của Pháp Luân Công ngay từ đầu đã là một sự đánh lạc hướng, được Nhà nước Trung Quốc khéo léo khai thác để làm giảm sức hấp dẫn của Pháp Luân Công và hiệu quả của các hoạt động của Pháp Luân Công bên ngoài Trung Quốc.

Trong bối cảnh hệ thống chính trị độc đoán của Trung Quốc, một khi Giang Trạch Dân đưa ra quyết định tùy tiện và có thể coi là bất hợp pháp là cấm Pháp Luân Công và khẳng định ý chí của mình đối với các thành viên khác của Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị, thì có rất ít trở ngại về mặt thể chế hoặc pháp lý để ngăn chặn những gì xảy ra tiếp theo. Trong những tháng tiếp theo, Giang Trạch Dân đã thành lập một nhóm Lãnh đạo Đảng đặc biệt với một lực lượng an ninh mặc thường phục ngoài vòng pháp luật để lãnh đạo cuộc chiến. Được thành lập vào ngày 10 tháng 6 năm 1999, nhóm này được gọi là Phòng 610.

Vào tháng 7 năm 1999, Chiến dịch bắt đầu thực sự, và toàn bộ sức mạnh của Bộ máy đàn áp của ĐCSTQ đã giáng xuống Pháp Luân Công. Tuyên truyền bôi nhọ tràn ngập sóng phát thanh, hàng nghìn người bị bắt giữ và hàng triệu người bị buộc phải ký cam kết ngừng tu luyện. Triệu Minh, một cựu tù nhân lương tâm của Pháp Luân Công ở Bắc Kinh, giải thích rằng “bộ máy đàn áp của Đảng đã ở đó – Giang đã nhấn nút”.

Pháp Luân Công đã được phép phát triển trước đó, một phần vì nó hoạt động trong vùng xám của khí công, nằm ngoài phạm vi hạn chế rộng hơn đối với tôn giáo có tổ chức đã có từ những năm 1990. Về cơ bản, nó đã lọt qua một lỗ hổng mong manh trong các biện pháp bảo vệ ý thức hệ của ĐCSTQ, và theo quan điểm đó, một cuộc xung đột giữa nhóm tâm linh độc lập, có tổ chức lỏng lẻo và chế độ vô thần độc đoán có thể là điều không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, dưới thời một nhà lãnh đạo tối cao khác, phản ứng chậm trễ của Đảng có thể không dữ dội hoặc chết người như vậy, hoặc thậm chí không xảy ra.

Cộng đồng Pháp Luân Công tại Trung Quốc ngày nay

Với sức mạnh đàn áp của ĐCSTQ, một số người quan sát bên trong hay bên ngoài Trung Quốc đã có thể mong đợi Pháp Luân Công sẽ tồn tại. Thật vậy, quan niệm thông thường của nhiều học giả, nhà báo và nhà hoạch định chính sách là Pháp Luân Công đã bị đàn áp thành công bên trong Trung Quốc. Trong bối cảnh đàn áp kéo dài, gần như không thể biết có bao nhiêu người tu luyện Pháp Luân Công ở Trung Quốc ngày nay. Tuy nhiên, 25 năm sau khi bị cấm, có lý do để tin rằng con số này vẫn là hàng triệu, và có thể là hàng chục triệu.

Một số thông tin cho thấy ước tính hợp lý về số lượng người tối thiểu ở Trung Quốc tu luyện Pháp Luân Công hiện nay sẽ nằm trong khoảng từ 7 đến 10 triệu, trong khi các nguồn tin Pháp Luân Công ở nước ngoài ước tính rằng tổng số là từ 20 đến 40 triệu.

Là một phần của các chiến dịch toàn quốc được phát động từ năm 2010 nhằm giảm số lượng học viên Pháp Luân Công, các trang web của chính quyền địa phương thường đề cập đến những học viên vẫn chưa từ bỏ tu luyện cho đến những “người tái phạm”, trong đó nhiều cá nhân tiếp tục tu luyện sau khi được thả khỏi nơi giam giữ. Trong một số trường hợp, các Chỉ thị của Chính quyền đưa ra hạn ngạch cho các viên chức cấp thấp liên quan đến những nhóm dân số này. Ví dụ, một kế hoạch công tác vào tháng 4 năm 2009 tại tỉnh Giang Tây kêu gọi các viên chức giảm 50 phần trăm số lượng những người chưa từ bỏ Pháp Luân Công và giữ tỷ lệ “người tái phạm” trong phạm vi 10 phần trăm số học viên Pháp Luân Công địa phương đã từ bỏ tu luyện. Áp dụng tỷ lệ quay trở lại 10 phần trăm cho 70–100 triệu người đang tu luyện vào năm 1999 sẽ cho kết quả ước tính là còn lại từ 7 đến 10 triệu học viên, mặc dù không phải tất cả đều bị buộc phải từ bỏ tu luyện ngay từ đầu, lại có những người khác đã tự nguyện từ bỏ tu luyện.

Minghui (Minh Huệ), một trang web của Pháp Luân Công (tiếng Trung) có trụ sở ở nước ngoài với mạng lưới liên lạc mạnh mẽ tại Trung Quốc, đã báo cáo vào tháng 5 năm 2009 rằng người dùng đã tải lên và tải xuống tài liệu trên trang web thông qua khoảng 200.000 kết nối internet an toàn tại Trung Quốc. Các tài liệu chính thức chỉ ra rằng các trang web vẫn hoạt động trên khắp cả nước. Các cuộc phỏng vấn của Freedom House với các nhà hoạt động Pháp Luân Công tham gia điều phối các trang web như vậy cho thấy rằng mỗi trang web thường chuyển tiếp tài liệu in hoặc đĩa cho hàng chục học viên. Thông tin này cũng đưa ra ước tính tối thiểu từ 7 đến 10 triệu người đang tu luyện và chia sẻ thông tin liên quan đến Pháp Luân Công, đặc biệt là vì không phải tất cả những người tu luyện đều nhất thiết phải tham gia vào hoạt động rủi ro như vậy.

Về mặt hành trình, các luật sư được Freedom House phỏng vấn đã ghi nhận nhiều trường hợp cá nhân bắt đầu tu luyện trong những năm gần đây, rất lâu sau lệnh cấm năm 1999. Các tài liệu được công bố vào giữa năm 2013 trên các trang web của chính quyền địa phương ở các tỉnh Chiết Giang và Hồ Nam cũng nói về sự “hồi sinh” và “mở rộng” của Pháp Luân Công trong khu vực.

Với sự phát triển nhanh chóng vào những năm 1990, cộng đồng Pháp Luân Công tại Trung Quốc có thể đã mở rộng vượt xa con số 70 triệu nếu môn tu luyện này không bị cấm. Các báo cáo của những người theo môn này chỉ ra sự kết hợp giữa hiệu quả của nó trong việc cải thiện sức khỏe thể chất và sự tiến bộ về mặt tinh thần mà không cần phải tuân theo lối sống chuyên tu đã trở thành một yếu tố chính khiến nó trở nên hấp dẫn so với các môn khí công khác hoặc các tín ngưỡng tôn giáo. Như được mô tả chi tiết hơn bên dưới, sự đàn áp rõ ràng đã giảm bớt ở một số địa phương mặc dù tình trạng lạm dụng nghiêm trọng vẫn tiếp diễn trên toàn quốc. Nếu nguy cơ bị trừng phạt giảm bớt trong những năm tới, nhiều người ở Trung Quốc có thể tiếp tục tu luyện hoặc bắt đầu tu luyện lần đầu tiên.

Pháp Luân Công dưới thời Tập Cận Bình

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999, rõ ràng là những học viên Pháp Luân Công sẽ không ngừng tu luyện theo lệnh của Chính phủ, và Đảng đã bắt đầu tăng cường nỗ lực đàn áp vào năm 2001. Một đợt tuyên truyền bôi nhọ mới tràn ngập trên sóng phát thanh vào tháng 1. Đến giữa năm, một cuộc điều tra của Washington Post phát hiện ra rằng Chính quyền Trung ương đã cho phép sử dụng bạo lực một cách có hệ thống để buộc mọi người từ bỏ đức tin của họ vào Pháp Luân Công. Khi Hồ Cẩm Đào lên nắm quyền Tổng bí thư ĐCSTQ vào năm 2003, Giang vẫn giữ được ảnh hưởng đáng kể với tư cách là Người đứng đầu Quân đội. Trong khi đó, một số cộng sự của Giang – bao gồm La Cán và sau đó là Chu Vĩnh Khang – được đưa vào các vị trí cấp cao cho phép họ tiếp tục chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công của Giang sau khi ông này nghỉ hưu hoàn toàn vào năm 2004.

Kết quả là, trong thời kỳ Hồ Cẩm Đào lãnh đạo, hàng trăm nghìn học viên Pháp Luân Công đã bị đưa đến các trại lao động và nhà tù, nơi họ phải chịu những hình thức tra tấn khủng khiếp. Nhiều người đã bị giam giữ và trừng phạt chỉ vì sở hữu các tài liệu về Pháp Luân Công trong nhà của họ. Chính quyền Trung ương định kỳ tiến hành các đợt bắt giữ mới, bao gồm cả xung quanh Thế vận hội Bắc Kinh 2008 và Triển lãm Thế giới 2010 tại Thượng Hải. Năm 2006, những cáo buộc đầu tiên xuất hiện về việc các tù nhân lương tâm Pháp Luân Công bị giết để có thể sử dụng nội tạng của họ trong các ca phẫu thuật cấy ghép.

Kể từ tháng 11 năm 2012, khi Tập Cận Bình lên nắm quyền lãnh đạo ĐCSTQ, mối quan hệ giữa Đảng và Nhà nước với Pháp Luân Công đã được đánh dấu bằng hai động thái có vẻ trái ngược nhau – một mặt là các vi phạm nghiêm trọng và trên quy mô lớn đang diễn ra, mặt khác là giảm đàn áp ở một số địa phương.

Những vi phạm đang diễn ra, một số leo thang

Tập Cận Bình không có bất kỳ thay đổi chính thức nào đối với chính sách của Đảng đối với Pháp Luân Công và mục tiêu đã nêu của Đảng là xóa bỏ môn tu luyện này. Các học viên Pháp Luân Công trên khắp Trung Quốc vẫn tiếp tục bị giam giữ, bỏ tù, tra tấn và đôi khi bị giết trong một chiến dịch đàn áp tôn giáo quy mô lớn.

Năm 2013, Phòng 610 Trung ương đã phát động một chiến dịch toàn quốc kéo dài hai năm mang tên “trận chiến cuối cùng về giáo dục và chuyển hóa”. Các thông báo về chiến dịch này xuất hiện trên các trang web của Chính phủ trên khắp Trung Quốc và bao gồm hạn ngạch về tỷ lệ cư dân Pháp Luân Công địa phương “phải tham gia các lớp học giáo dục-học tập” hàng năm. Mặc dù hệ thống trại “cải tạo lao động” (RTL) đã bị bãi bỏ vào năm 2013, một số lượng lớn công dân Trung Quốc được Chính quyền biết đến là tu luyện Pháp Luân Công vẫn có nguy cơ bị giam giữ, thông qua hệ thống tòa án thông thường hoặc trong các cơ sở giam giữ ngoài vòng pháp luật, nơi diễn ra các phiên cưỡng bức từ bỏ tu luyện.

Quốc Minh (dịch từ tiếng Anh: https://freedomhouse.org/report/2017/battle-china-spirit-falun-gong-religious-freedom)

Bài viết liên quan

Các buổi biểu diễn của Shen Yun chật kín khán giả

Lý do thực sự khiến Đảng Cộng sản Trung Quốc sợ Shen Yun

Shen Yun, mặc dù trình diễn một cảnh tượng rực rỡ của văn hóa Trung Hoa, gần đây đã gây ra một số tranh cãi trên phương tiện truyền thông phương Tây. Mặc dù chương trình nghệ thuật này đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ các khán phòng chật kín và các…
Tổ chức Quốc tế Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công (gọi tắt là: WOIPFG)

“Cuộc chiến pháp lý” và “cuộc chiến dư luận” của ĐCSTQ chống lại Pháp Luân Công, Epoch Times là một phần trong chiến lược chống lại Hoa Kỳ

Giới lãnh đạo cấp cao của ĐCSTQ đặc biệt chú ý đến các động thái mới nhất của Pháp Luân Công. Hệ thống tình báo của ĐCSTQ đang tìm hiểu xem liệu đoàn thể Pháp Luân Công có kế hoạch hợp tác với Donald Trump hay không, và theo dõi chặt chẽ xem Pháp Luân…