“Tôi phải làm một bông hoa sen mọc trên đất bùn
Trở về với Thiên quốc vĩnh hằng mà Sáng Thế Chủ tái tạo”.
Tác giả bài thơ là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bài thơ là cảm ngộ của tác giả về nhân sinh và quá trình thay đổi trong nhận thức từ trước và sau khi bước vào tu luyện. Qua đó, tác giả muốn nói rằng “Con người chỉ là những vị khách nơi thế gian”, “Trở về Trời mới là mục đích”.
Trong lịch sử dài đằng đẵng của nhân loại, thuyết Vô Thần và thuyết tiến hóa chỉ mới xuất hiện cách đây hơn 100 năm. So với những tín ngưỡng cổ xưa và các học thuyết về Thần học đã có mặt từ thời kỳ hồng hoang của văn minh nhân loại, hai học thuyết này chỉ như đứa trẻ nhưng nó được đẩy lên cao trào từ sau thời đại cách mạng văn hóa.
Vô Thần luận và Tiến hóa luận khiến cho nhiều người đánh mất “niềm tin vào Thần, Phật” và không tin vào nhân quả báo ứng, từ đó mà không còn sợ hãi khi làm điều sai trái và không coi trọng đạo đức.
Khi thiếu vắng nền tảng đạo đức và bị cuốn vào vòng xoáy danh lợi, dục vọng hay những trào lưu nhất thời, con người sẽ dần đánh mất đi “chân ngã” và đẩy bản thân rơi vào tuyệt vọng, cảm giác trống rỗng, cô đơn, để rồi loay hoay trong vô vọng mà tìm kiếm ý nghĩa và sự tồn tại của đời người.
Cho đến khi Đại Pháp hồng truyền, Thệ ước nghìn xưa tái hiện, mở ra cho nhân loại một tương lai tốt đẹp nhất – một cuộc sống vĩnh hằng nơi Thiên quốc mỹ lệ, huy hoàng…
Bài thơ: Hồi quy
Tác giả: Như Hằng
Dịch thơ:
Lữ khách trầm mê danh tình lợi
Buông thả đọa lạc tại hồng trần
Vô Thần không sợ không kiêng nể
Tiến hóa nhân cách chẳng cần chi
Quan niệm hiện đại tâm ma biến
Sáng đêm mơ màng toàn ca hát
Bạn bè rời đi lòng tịch mịch
Đáy lòng vang lên lời bảo ban
“Địa ngục bản thân chớ sa vào”
Ý nghĩa nhân sinh là vì sao?
Cho đến hôm kia nghe tiếng hát
Lời ca như thể tiếng sấm rền
Thệ ước nghìn xưa hiện trước mắt
Lệ nóng tuôn trào tựa dòng sông
Rửa sạch tội lỗi từng phạm phải
Thân là Thần Phật quên ký ức
Vốn là người từ Thiên thượng
Chờ Sáng Thế Chủ tới cứu độ
Tu luyện nhân thân thành kim thể
Không phụ phó thác của chúng sinh
Làm một hoa sen mọc trên bùn
Trở lại Thiên quốc xưa vĩnh hằng
Mà Sáng Thế Chủ tái tạo lại.
Dịch nghĩa:
Tôi vốn là người lữ khách trong danh lợi tình
Buông thả phóng túng đọa lạc trong hồng trần
Thuyết vô Thần khiến tôi trở thành người không biết sợ không trọng đức
Thuyết tiến hóa khiến tôi coi thường nhân cách
Hành vi quan niệm hiện đại khiến tôi nhập ma
Ngày ngày say sưa mơ màng ca hát
Đám đông đi rồi chỉ còn lại hư không tịch mịch
Tự trong đáy lòng có tiếng nói bảo tôi rằng
Đừng để bản thân bị kéo vào trong địa ngục
Bản thân tôi không biết ý nghĩa nhân sinh là vì điều gì
Cho đến khi tôi nghe được bài hát kia
Tiếng hát như sấm sét đánh thức tôi
Lời thề từ xa xưa hiện ra trước mắt
Dòng nước mắt nóng rơi xuống thành sông
Thanh tẩy những điều kinh khủng và tội ác mà tôi từng phạm phải
Thì ra tôi là Thần Phật đã mất đi ký ức
Tôi vốn là khách đến từ Thiên thượng
Trong mê đang chờ đợi sự cứu độ của Sáng Thế Chủ
Lấy lại được thân thể vàng kim mới không phụ sự ký thác của chúng sinh
Tôi phải làm một bông hoa sen mọc trên đất bùn
Trở về với Thiên quốc vĩnh hằng mà Sáng Thế Chủ tái tạo.
Lời thơ (tiếng Trung):
我本來是名利情中客
放浪形骸在紅塵中墮落
無神論讓我無畏無德
進化論讓我漠視人格
現代觀念行為讓我入了魔
醉生夢死 日日笙歌
人群散盡只留空虛與寂寞
心底有個聲音告訴我
別把自己往地獄裡拖
但我真的不知人生的意義為何
直到我聽到了那首歌
歌聲如驚雷叫醒我
久遠的誓約在眼前飄過
熱淚潮水般滴落成河
清洗我曾經的不堪與罪惡
原來我們是失去了記憶的神佛
我們本是來自天上的客
在迷中等待創世主的救赦
重塑金體才能不負眾生的囑咐托
我要做一支在淤泥中盛裝的蓮荷
回到創世主再造的不滅天國
Thuần Chân sưu tầm và giới thiệu (Nguồn: tại Chánh Kiến Net)