“XÉ MÀN ĐÊM” là lời tâm tình của một sinh mệnh về sự GIÁC NGỘ.
Giọng ngâm có chiều sâu của sự đồng cảm của nghệ sĩ Bạch Liên đã khiến người nghe cảm động và có lẽ người ta cũng muốn lắng tâm lại để suy ngẫm về ý nghĩa nhân sinh.
XÉ MÀN ĐÊM Sao mùa xuân chẳng lại với đời em Chỉ thu buồn và mùa đông lạnh giá? Mùa hạ cháy nồng cũng không thấy nữa Lá vàng rơi và mây xám đầy trời?
Tháng năm trôi ta than trách đầy vơi Ta đâu hay trên cao xanh Thiên lý Gieo nhân nào quả gặt về như thế Trong luân hồi hoàn trả nghiệp nợ xưa
Ta đâu hay trần thế là cõi mê Ta đâu hay có Thiên đàng, địa ngục Ta đâu hay rằng có Thần có Phật Ở trên kia cai quản thế gian này
Ta đâu hay rằng đức mỏng đức dày Là nguồn cội của khổ đau hạnh phúc “Chân-Thiện-Nhẫn”, nguyện từ đây giữ đức Trong đất trời thơm nức vạn hương xuân.
==============================
Bài thơ mở đầu bằng câu hỏi về số phận của một con người, và có lẽ cũng là câu hỏi về cái kiếp làm người của hết thảy thế nhân:
“Sao mùa xuân chẳng lại với đời em…?”
Từ câu hỏi chứa đựng nỗi đau khổ và sự bế tắc ấy, cháy lên một khát vọng giải thoát khỏi đau khổ, cháy lên một niềm khát khao hạnh phúc.
Nhưng tháng năm trôi đi, câu hỏi vẫn chỉ là câu hỏi, khát khao vẫn chỉ là khát khao và bế tắc vẫn hoàn bế tắc…
Cho đến một ngày kia, một thứ ánh sáng diệu kì đã chiếu rọi vào tận cõi tâm linh thẳm sâu của người đàn bà đau khổ ấy, xé toang tấm màn đêm hằng phủ lên cuộc đời cô, phủ lên sinh mệnh của cô, để cô vỡ òa trong niềm hạnh phúc của một sinh mệnh đã tìm ra chân lý.
Thì ra, không phải số phận bất công với cô. Thì ra không phải ông Trời nghiệt ngã với cô. Thì ra không phải tại ai đó…, không phải tại điều này điều kia…
Cô, lòng tự nhủ lòng, thì ra là tại mình, thì ra hết thảy những buồn vui được mất đến với mình trong cuộc đời đều là do tự mình đã gieo từ tiền kiếp. Thì ra trong vũ trụ này có Thần có Phật, có Thiên đàng địa ngục, có nhân quả luân hồi…
Và quan trọng nhất, cô hiểu ra là có con đường để giải thoát vĩnh viễn khỏi mọi khổ đau của kiếp người trong cõi thế gian.
Cô quyết định và kiên định bước đi trên con đường ấy.
Kể từ ngày ấy, thế giới xung quanh cô, vạn sự vạn vật xung quanh cô đều rực rỡ sắc xuân, đều thấm đẫm hương xuân.
Thứ ánh sáng diệu kì đem lại niềm hạnh phúc vô cùng lớn lao cho sinh mệnh của cô chính là ÁNH SÁNG CỦA PHẬT PHÁP: CHÂN-THIỆN-NHẪN.

Tác giả: Hàn Mai