Các báo cáo quan trọng đã bỏ lỡ câu chuyện có thật – với những hậu quả nghiêm trọng

Bài viết của Tác giả Levi Browde trên trang Epoch Times đã phác họa những hình ảnh mà truyền thông không dám đề cập đến về mảnh đất Hoa Hạ dưới sự cai trị của ĐCSTQ. Ông là Giám đốc Điều hành của Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp, và thành viên Hội đồng Quản trị của Đại học Phi Thiên.
Ngày nay, khắp Trung Quốc giăng mắc một mạng lưới rộng lớn nhà tù, ngục tối và trung tâm tẩy não. Những người tu luyện Pháp Luân Công, một nhóm người tu tập bằng cách thiền định và sống thiện lương, lại bị giam cầm trong các buồng giam, chịu đựng những trận đòn roi, bỏ đói và tra tấn dã man. Ngài Levi Browde chia sẻ: ‘Ngay khi bạn đang theo dõi video này, tất cả những điều đó vẫn đang xảy ra ở Trung Quốc’.
Năm ngoái, trong một buổi biểu diễn của Shen Yun, tác giả ngồi trên khán đài, nhìn những diễn viên trong trang phục lụa thướt tha múa trên sân khấu, mỗi cử động đều thì thầm về một di sản văn hóa cổ xưa và vĩnh cửu. Nhà hát chật kín khán giả. Đây là một buổi biểu diễn cháy vé trong hàng ngàn buổi biểu diễn cháy vé của Shen Yun trên khắp thế giới trong những năm gần đây.
Sau buổi diễn, khán giả không ngớt lời khen “truyền cảm hứng”, “đầy hy vọng”, “cảm động”, những lời nhận xét lặp đi lặp lại mà tôi đã nghe từ khán giả ở Ý, Đài Loan, và bất cứ nơi nào Shen Yun đặt chân đến. Điều này giúp ta thấy được sự phát triển nhanh chóng và lớn mạnh của Shen Yun.
Chúng ta sẽ nghĩ rằng tầm ảnh hưởng như vậy chắc chắn sẽ được tôn trọng, hoặc ít nhất là tò mò. Tuy nhiên, Shen Yun lại bị một tờ báo của Hoa Kỳ gắn mác bằng những tiêu đề châm biếm và những bài báo cố gắng “bới móc”.
Bắt đầu từ tháng 8 năm 2024, tờ The New York Times đã sản xuất hơn 10 bài viết tấn công Shen Yun. Những lời chỉ trích về thời gian tập luyện quá dài, sự nghiêm khắc quá mức, và những lời đồn đại về “tà giáo” và “tuyên truyền” này kia.
Mục lục
Có phải bạn đang đùa tôi?
Hiển nhiên, Shen Yun đang nhận được vô số lời khen ngợi – vô số lời ca ngợi. Nhưng những bài viết công kích đó lại cố gắng nhấn chìm những lời khen ngợi này. Và chúng làm mất tập trung hoặc thậm chí che giấu câu chuyện thực sự.
Ngay khi những bài viết của The New York Times đang điên cuồng tấn công Shen Yun, thì những người tu luyện Pháp Luân Công ở Trung Quốc đang sống từng ngày trong nguy hiểm, họ đang bị giam giữ, tra tấn và bức hại đến chết.
Trong khi các bài báo kia tập trung chỉ trích Shen Yun, thì những đồng tu Pháp Luân Công của chúng tôi tại Trung Quốc đang phải đối mặt với bị giam cầm, tra tấn, và chết mỗi ngày.
Đối với các nghệ sĩ, Shen Yun không chỉ là một buổi biểu diễn. Đó là sợi dây cứu sinh quan trọng. Shen Yun cũng là một câu chuyện thành công vĩ đại của chính Hoa Kỳ, tuy nhiên giới truyền thông quá thiên kiến mà không nhận ra.
Đây không chỉ là sự tổn hại đối với độc giả mà còn là sự tổn hại đối với hàng chục triệu người dân Trung Quốc đang phải chịu đựng sự bức hại tàn khốc không thể tưởng tượng được. Đối với họ, Shen Yun chính là ngọn hải đăng của hy vọng.
Trung Quốc: Những câu chuyện chưa được tiết lộ (dưới sự cai trị của ĐCSTQ: Những hình ảnh tàn khốc bị giấu kín – người dịch)
Để tôi vẽ nên bức tranh mà họ đang bỏ dở.
Ngay lúc này đây, trong một mạng lưới nhà tù, nhà tù ngầm và các trung tâm tẩy não trải dài khắp Trung Quốc, những người tu luyện Pháp Luân Công – những người tập thiền định và sống theo các nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” – đang bị giam cầm trong các xà lim, bị đánh đập, bỏ đói và tra tấn dã man. Điều đó đang xảy ra ngay lúc này, trong lúc bạn đang đọc những dòng này.
Kể từ năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cấm môn tu luyện Pháp Luân Công của chúng tôi, những con số thống kê đã khiến người ta choáng váng: hàng triệu người bị giam giữ, hàng chục ngàn người bị tra tấn, ngược đãi và lạm dụng, hàng ngàn người bị tra tấn đến chết. Và đó chỉ là những gì có thể lọt qua sự kiểm soát thông tin ngặt nghèo của ĐCSTQ.
Đáng sợ hơn, Tòa án về Trung Quốc (China Tribunal), một tổ chức điều tra độc lập do luật sư người Anh – Ngài Geoffrey Nice đứng đầu, đã phán quyết vào năm 2019 rằng việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng đã “diễn ra trong nhiều năm trên quy mô đáng kể xảy ra khắp Trung Quốc.”
Theo ước tính của Tòa án Trung Quốc, từ cuối năm 2000, mỗi năm có từ 60.000 đến 100.000 ca phẫu thuật ghép tạng đã được thực hiện ở Trung Quốc, một con số cao hơn rất nhiều so với tuyên bố lố bịch của Chính quyền ĐCSTQ là 10.000 ca. Tòa án cũng kết luận rằng các tù nhân lương tâm Pháp Luân Công là nguồn cung cấp nội tạng chính. Họ cho rằng hàng chục nghìn học viên Pháp Luân Công đã bị giết hại mỗi năm để lấy nội tạng.
Đó là lời khai của những người sống sót, những nhân chứng tại bệnh viện và dữ liệu thực tế, không phải là suy đoán.
Một người bạn từng kể với tôi rằng anh ấy tưởng tượng ra tiếng hét của họ mỗi đêm. Tôi cũng vậy. Thế mà giờ đây chúng ta lại đọc những bài báo trên tờ New York Times đang lo lắng về việc liệu các vũ công Shen Yun, những người đang sống một cuộc sống đáng mơ ước ở Mỹ, có đang bị “Body Shaming” (“sự kỳ thị ngoại hình”) hay không.
Shen Yun đích thực
Shen Yun không chỉ là nghệ thuật. Đó là nghệ thuật truyền tải một thông điệp cấp bách thông qua vũ đạo. Từng động tác vũ đạo trên sân khấu, từng nốt nhạc của dàn nhạc, từng tấm vé được bán ra đều mang theo một thông điệp mà chúng tôi cố gắng truyền tải trong suốt hàng thập kỷ: chế độ độc tài của Trung Quốc là tàn ác và điên cuồng, là mối đe dọa cho tất cả chúng ta.
Trong khi chúng tôi nỗ lực đánh thức nhận thức của mọi người ở những bờ biển, những nơi xa xôi, yên bình, thì máu của gia đình và bạn bè chúng tôi vẫn đang đổ xuống ở Trung Quốc.
Những người vũ công ấy? Họ không phải đang làm thêm giờ để kiếm tiền.
Các vũ công đang dốc toàn bộ tâm trí vào một điều lớn lao hơn: cơ hội để cho thế giới thấy vẻ đẹp văn hoá 5000 năm mà chế độ ĐCSTQ muốn hủy diệt, một tinh thần tự do mà họ tìm cách bóp nghẹt, và một cuộc đàn áp mà các trang báo như The New York Times đang làm ngơ.
Và điều mà những người phê bình cũng không thấy được là: Shen Yun là một sự thành công lớn được gây dựng trên đất Mỹ, một minh chứng tuyệt vời của giấc mơ Mỹ.
Shen Yun được sáng lập bởi những người nhập cư Trung Quốc những người có trình độ học vấn cao, giàu văn hóa, thuộc tầng lớp trung lưu và nhập cư hợp pháp. Shen Yun được xây dựng từ con số không. Không nhận được trợ cấp từ chính phủ hay tài trợ từ các doanh nghiệp. Chỉ có sứ mệnh, tầm nhìn và lòng quyết tâm.
Những gì bắt đầu như một tia hy vọng đã phát triển thành một hiện tượng toàn cầu, hiện có tám công ty lưu diễn đi khắp thế giới trong thời đại dàn diễn viên ngày càng thu hẹp và ngân sách eo hẹp. Khán giả ở khắp mọi nơi không thể ngừng xem Shen Yun. Đây là minh chứng cho những gì tự do và đức tin có thể làm được.
Những điều mà tờ New York Times không thấu hiểu
Tờ New York Times có thể tính tổng số giờ biểu diễn tùy thích—hơn 20 buổi biểu diễn trên khắp tiểu bang New York vào mùa trước, đã bán hết vé—nhưng tờ báo này không hiểu tại sao điều này lại quan trọng. Đây không phải là một công việc. Đây là sự sống còn và hy vọng.
Tôi cũng có thể hiểu được phần nào, với người ngoài cuộc, sự thúc đẩy của Shen Yun với tư cách là một đoàn múa ưu tú có vẻ rất khắt khe – hàng trăm nghệ sĩ biểu diễn, các chuyến lưu diễn đa quốc gia, một nhịp độ không ngừng nghỉ. Và là một nhóm người chưa được thấu hiểu đúng mức.
Đương nhiên, truyền thông rất thích những câu chuyện có yếu tố giật gân: Chẳng phải những nghệ sĩ bị làm việc quá nhiều sao? Không phải là quá khắt khe sao? Những nghệ sĩ trẻ đó không bị thao túng sao?
Hãy nhìn nhận lại vấn đề
Dưới chế độ ĐCSTQ, “làm việc quá sức” có nghĩa là lao động cưỡng bức cho đến khi cơ thể bạn kiệt quệ. “Kỷ luật” có nghĩa là dùi cui điện giật trên da bạn nếu bạn không từ bỏ niềm tin của mình. “Bị thao túng” có nghĩa là bạn bị đuổi học vì đức tin của mình, bị từ chối giáo dục và bị kết án nghèo đói chỉ vì danh tính của bạn.
Sự nghiêm khắc của Shen Yun không phải là sự bóc lột – mà là sự thử thách
Tiếng nói của một cộng đồng nghệ sĩ khẳng định, “Chúng tôi sẽ không khuất phục.” Đó là lời tuyên bố của những nghệ sĩ. “Chúng tôi khao khát trở thành những người xuất sắc nhất, vì một sứ mệnh cao cả hơn.” Chính quyền Trung Quốc đã tìm mọi cách để bịt miệng chúng tôi suốt 25 năm, và mỗi bước nhảy, mỗi nụ cười trên sân khấu là minh chứng cho sự thất bại của họ (Chính quyền Trung Quốc).
Tại sao câu chuyện đó lại không được đề cập đến? Tại sao chúng ta lại không nói về những phòng tra tấn mà thay vào đó lại bàn về lịch trình luyện tập?
Tờ New York Times đã thực hiện nhiều “cuộc điều tra” về cơ cấu tổ chức của chúng tôi và công kích lập trường chống độc tài của chúng tôi, thậm chí gọi đó là “chính trị”. Chính trị sao? Hãy thử nói điều đó với nữ vũ công trẻ có cha bị biến mất trong một nhà tù Trung Quốc chỉ vì ngồi thiền trong phòng khách, và đã chết sau vài tháng bị tra tấn. Hãy nói với cô ấy rằng việc dùng điệu múa để kể lại câu chuyện về những người như cha cô ấy là hành động chính trị xem.
Một bài báo khác của New York Times tập trung vào nguồn tài chính của chúng tôi như thể niềm đam mê, doanh số bán vé và sự cố gắng từ những người nhập cư không thể giải thích được một hiện tượng đã tác động đến cuộc sống của hàng triệu người.
Tờ New York Times đang quá tập trung vào chi tiết mà bỏ qua bức tranh toàn cảnh hay có lẽ họ cố tình làm ngơ?
Suốt 25 năm qua, Chính quyền Cộng sản Trung Quốc đã bôi nhọ và vu khống Pháp Luân Công, tín ngưỡng của chúng tôi, bằng cách gán cho chúng tôi danh hiệu “tà giáo” nhằm hợp thức hóa việc tiêu diệt chúng tôi. Tân Hoa Xã, cỗ máy tuyên truyền của họ, liên tục tung ra những lời dối trá; còn tờ New York Times, thì lại tiếp tục đi theo, bằng những câu chữ bóng bẩy.
Sự nhất quán đó chẳng lẽ không khiến họ phải nghiêm túc suy nghĩ lại? Báo chí không phải là một lĩnh vực hoạt động độc lập, không chịu trách nhiệm về hậu quả.
Tờ New York Times đã sử dụng nhiều thời gian và giấy mực hơn để “điều tra” hậu trường của Shen Yun, so với việc tìm hiểu về 25 năm tra tấn, giam giữ và thu hoạch nội tạng – một cuộc diệt chủng mà tờ báo này hầu như không đề cập đến.
Trái ngược với New York Times, việc tờ Wall Street Journal đưa tin một cách chân thực về những sự kiện này đã mang về cho họ giải Pulitzer xứng đáng. Tất nhiên, điều đó khiến phóng viên bị cấm cửa vào Trung Quốc, nhưng việc nói lên sự thật trước sức mạnh của quyền lực chưa bao giờ là điều dễ dàng. Việc chỉ trích các nghệ sĩ nhập cư ngay tại nước sở tại thì dễ dàng hơn.
Cuộc chiến chính tà thực sự
Tòa án về Trung Quốc tại Luân Đôn đã đưa ra kết luận rõ ràng: “Rất nhiều người đã chết một cách khủng khiếp không thể nào diễn tả được mà lại không có nguyên nhân.”
Những người còn sống sót sau khi bị giam giữ tại Trung Quốc kể lại việc bị xét nghiệm máu, chụp X-quang và nhiều hình thức kiểm tra bất thường khác. Đó là sự chuẩn bị cho việc bị mổ lấy nội tạng, chứ không phải là một cuộc kiểm tra sức khỏe thông thường.
Bác sĩ Enver Tohti đã làm chứng rằng ông ta đã rạch bụng một người đàn ông đang còn sống để lấy cả hai quả thận và lá gan. Ông kể lại rằng khi đó dòng máu vẫn còn đang chảy và tim vẫn còn đập.
Đó là sự thật trần trụi: Nội tạng bị lấy đi để phục vụ cho một ngành buôn bán cấy ghép tạng trị giá hàng tỷ đô la, trong khi Chính quyền Trung Quốc, theo thói quen, phủ nhận tất cả.
Shen Yun không chỉ là một chương trình giải trí – mà còn nâng cao nhận thức của chúng ta. Nó làm sáng tỏ những vấn đề mà ít người dám đề cập đến. Điển hình là: Didi Kirsten Tatlow, một cựu phóng viên của tờ New York Times, đã làm chứng trước tòa án rằng nỗ lực đưa tin của bà về việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng đã bị các biên tập viên của tờ New York Times ngăn chặn.
Tại rạp hát, tôi đã chứng kiến cảnh khán giả rơi lệ rất nhiều lần, hỏi tại sao họ không biết về việc thu hoạch nội tạng, về các trại giam. Một phụ nữ nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy hy vọng lần đầu tiên sau nhiều năm, khi nhìn thấy một thứ gì đó thuần khiết vượt qua được bóng tối như vậy.
Điều mà tờ New York Times không hiểu được là: Shen Yun không chỉ nói về chúng tôi. Mà là về những người bị giam cầm, bị tra tấn, những người đã chết. Và nó cũng liên quan đến bạn, dù bạn có nhận ra hay không. Sự ảnh hưởng của Chính quyền Trung Quốc không chỉ giới hạn ở Trung Quốc; nó đã lan rộng tới mạng xã hội toàn cầu, chuỗi cung ứng và nguồn tin tức của bạn.
Điều này không phải là trừu tượng đối với tôi. Nó mang tính cá nhân. Tôi đã chứng kiến Shen Yun phát triển từ một hạt giống thành một cây cổ thụ. Và tôi biết rằng mỗi ngày chúng ta không lên tiếng, lại có thêm những người chết. Các nhà phê bình nói rằng chúng tôi quá chính trị hoá, rằng nghệ thuật không nên thuyết giảng.
Tuy nhiên, sự im lặng cũng là một lựa chọn chính trị để bóng tối của ĐCSTQ lan tràn không kiểm soát trong khi chúng ta ngồi uống cà phê và lướt X.
Shen Yun là nguồn sức mạnh thể hiện điều thiện lương, phá tan những lời dối trá, thể hiện một nền văn hóa mà ĐCSTQ muốn xóa bỏ, một tinh thần mà ĐCSTQ không thể tiêu diệt.
Đó là lý do chúng tôi nỗ lực không ngừng. Đó là lý do chúng tôi không dừng bước.
Chúng tôi đang trong một cuộc chiến, với vẻ đẹp và sự thật là vũ khí của mình. Mỗi buổi diễn kín chỗ là một trận chiến thắng lợi.
Bạn đứng về phía nào?
Vì vậy, đối với tờ The New York Times và mọi cơ quan truyền thông đang lãng phí pixel và mực in vào những khiếm khuyết được cho là của Shen Yun: Các bạn không chỉ sai lệch mà còn là đồng phạm.
Hãy nhìn nhận vấn đề sâu sắc hơn. Các bạn đang đếm từng cái cây trong khi một khu rừng đang cháy rụi.
Chúng tôi không hoàn hảo – ai hoàn hảo chứ? – nhưng chúng tôi đang chiến đấu vì mạng sống chứ không phải vì danh tiếng, và đang nỗ lực hết mình để làm điều tốt đẹp trong một thế giới đầy biến động.
Hãy tưởng tượng nếu những nguồn lực truyền thông đó được dùng để phơi bày sự tàn bạo, bất công và kiểm duyệt của chế độ Trung Quốc thay vì lặp lại và khuếch đại những lời vu khống và bôi nhọ của họ.
Hãy tưởng tượng, nếu những nhà báo nhìn thấy máu đổ sau vẻ đẹp đó, những lá gan bị mổ lấy đi ở Hà Nam, những tiếng thét bị bóp nghẹt ở Bắc Kinh hoặc giấc mơ của những người nhập cư đưa những câu chuyện này lên sân khấu toàn cầu.
Chúng tôi không còn thời gian cho những lời lẽ vô nghĩa này. Đồng bào chúng tôi đang bị chết dần. Thế giới của chúng ta đang gặp nguy hiểm.
Shen Yun vẫn tiếp tục biểu diễn, không phải vì nó dễ thực hiện, mà vì nó là điều cấp bách.
Hãy mở lòng và lắng nghe.
Sự thật đã luôn được công khai từ lâu.
Các quan điểm được thể hiện trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của tờ The Epoch Times.
Thông tin bổ sung: Levi Browde là Giám đốc Điều hành của Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp, tổ chức chuyên thu thập và báo cáo về các vụ vi phạm nhân quyền đối với học viên Pháp Luân Công. Ông Browde cũng là thành viên Hội đồng Quản trị của Cao đẳng Phi Thiên, một Nhạc viện biểu diễn nghệ thuật danh tiếng, nơi đào tạo hầu hết các nghệ sĩ Shen Yun. Tình yêu của ông dành cho nghệ thuật đã lan tỏa đến cả gia đình ông. Hai người con trai trưởng thành của ông đều là những nghệ sĩ biểu diễn tài năng của Shen Yun, mang Văn hóa Truyền thống Trung Quốc đến với khán giả toàn cầu.
Tịnh Đế (Dịch từ tiếng Anh: https://www.theepochtimes.com/opinion/the-medias-shen-yun-blind-spot-5819742)