
Chữ “để lại” ấy như một tiếng nổ trong đầu tôi, nghĩa là việc này không thể kéo dài mãi mãi. Lần đó, tôi đã hạ quyết tâm: chỉ cần Sư phụ vẫn giảng Pháp trên thế gian này, dù ở chân trời góc biển, nếu tôi có thể đến được, tôi nhất định sẽ đến.
Tôi mắc bệnh từ khi còn trẻ. Dù đã đi khám nhiều bác sĩ và uống rất nhiều loại thuốc trong nhiều năm, bệnh tình của tôi vẫn không thuyên giảm. Cuối cùng, tôi mất niềm tin vào y học và bác sĩ. Vào cuối năm 1992, sức khỏe của tôi đột ngột suy giảm nghiêm trọng. Gia đình đưa tôi đến Bắc Kinh chữa trị bằng khí công, nhưng sau nhiều lần trị liệu, tình trạng sức khỏe của tôi vẫn không cải thiện.
Tháng 7 năm 1993, tôi tình cờ nhìn thấy một cuốn sách có tiêu đề Pháp Luân Công trên giá sách của một người bạn. Tò mò, tôi lấy ra xem. Cuốn sách đề cập rằng Pháp Luân sẽ được gắn vào bụng dưới của mỗi học viên. Tôi thực sự sốc! Từ trước đến nay, chưa ai có thể lý giải nguồn gốc của sự sống, nhưng người sáng lập Pháp Luân Công lại có thể tạo ra một thực thể sống. Điều này thật vượt ngoài sức tưởng tượng! Tôi cảm thấy trong đó hẳn phải ẩn chứa điều gì đặc biệt. Với niềm hy vọng rằng Pháp Luân có thể chữa lành bệnh cho mình, tôi lập tức nhờ bạn tìm hiểu nơi tôi có thể học Pháp Luân Công.

Ngày 25 tháng 7 năm 1993, tôi đã tham dự khóa học Pháp Luân Công thứ 11 do Sư phụ tổ chức tại Bắc Kinh. Từ đó, tôi chính thức bước vào con đường tu luyện. Khóa học thứ 11 được tổ chức tại Hội trường của Trường Đại học Công an Bắc Kinh. Ngay từ buổi giảng đầu tiên, tôi bị cuốn hút bởi bài giảng về văn hóa tiền sử của Sư phụ. Tôi lắng nghe với tất cả trái tim mình và cảm thấy ngỡ ngàng. Là người sinh năm 1948, tôi từng trải qua cuộc Cách mạng Văn hóa trong thời niên thiếu. Những trải nghiệm cay đắng đã dạy tôi phải tự suy nghĩ thay vì mù quáng tin theo người khác. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn cảm thấy trống rỗng và bối rối về thế giới này, không biết lấy gì làm thước đo để đánh giá bản thân và người khác. Tôi thích đọc những tạp chí như “Điều bí ẩn” trong thời gian rảnh rỗi và thường suy ngẫm về những điều vượt trên cuộc sống đời thường.
Trong ngày đầu tiên của khóa học, tôi học được rất nhiều điều và cảm thấy vô cùng phấn khởi. Mỗi ngày tham dự lớp, tôi lại cảm thấy sức khỏe và tinh thần tốt hơn. Sau khóa học, tôi quyết định tham dự lần nữa ở khóa thứ 12, tổ chức tại một công ty ở khu vực Wukesong. Tuy nhiên, chỉ sau vài bài giảng, tôi bị sốt cao và đau ngực khi ho, đến mức không thể nói chuyện. Một số học viên lâu năm khuyên tôi: “Hãy cố gắng đến nghe giảng, dù cảm thấy ốm thế nào.” Thật kỳ lạ, sau 3-4 ngày, cơn sốt đột nhiên biến mất, và tôi cảm thấy rằng một số vật chất xấu đã được gỡ bỏ khỏi thân thể tôi. Sau đó, tôi tiếp tục tham dự khóa giảng lần thứ 13 tại Nhà máy Ô-tô 77 ở Bắc Kinh. Lần này, tôi không còn cần người giúp việc nữa và cuối cùng có thể tự chăm sóc bản thân.
Mỗi khi nghe lại các băng ghi âm bài giảng của Sư phụ, tôi nhận ra những điều Ngài nói thật mới mẻ và sâu sắc. Lúc đầu, tôi tự hỏi liệu mình có nên tin vào những điều đó không. Nhưng rồi tôi nghĩ, cuộc đời ngắn ngủi, trải nghiệm của một người là hữu hạn, nên không thể tự mình chứng minh hoặc trải qua mọi thứ. Vì vậy, tôi quyết định rằng mình cần quan sát Sư phụ thật kỹ, bởi nếu Ngài đáng tin cậy, thì những gì Ngài nói hẳn là sự thật. Tôi bắt đầu quan sát Sư phụ, bao gồm từng biểu cảm, nụ cười, và cả những hành động nhỏ nhất của Ngài. Một ngày sau buổi giảng trong khóa thứ mười hai tại Bắc Kinh, tôi đi tàu điện ngầm về nhà. Khi chờ tàu tại ga Wukesong, tôi thấy Sư phụ đến cùng các thành viên trong gia đình và một học viên khác. Họ mang theo những hộp cơm trưa. Khi tàu đến, mọi người bắt đầu chen lấn, xô đẩy nhau để vào cửa. Tuy nhiên, Sư phụ không hề vội vã. Ngài nhường cho mọi người lên trước và gần như là người cuối cùng bước lên tàu. Tôi nhận thấy rằng, khi Ngài lên tàu, chỉ còn một hoặc hai chỗ ngồi trống. Nếu Ngài nhanh một chút, chắc chắn đã có thể có một chỗ ngồi. Nhưng Ngài chỉ đứng đó, dường như không hề để ý đến tình huống xung quanh. Trong vài giây ngắn ngủi, tất cả các chỗ ngồi đã có người ngồi, và cuối cùng, có lẽ Ngài là người duy nhất đứng trên tàu.
Tôi thực sự xúc động. Tôi cảm nhận rằng Ngài rất khác biệt với chúng ta, và tôi tự hỏi làm thế nào mà Ngài lại xử lý mọi việc trong thế giới này như vậy. Cuối cùng, tôi tìm ra câu trả lời: Đó là bởi vì Ngài đơn giản là một người chân chính. Sư phụ thật là chân chính! Ngài không hề che giấu điều gì; mọi thứ về Ngài đều rất chân thật. Trong các buổi giảng, Ngài luôn bắt đầu đúng giờ. Ngài cũng không vòng vo mà luôn đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức.
Trong mỗi kỳ học, Sư phụ đều điều chỉnh thân thể cho tất cả mọi người ngay tại lớp. Phản ứng của các học viên rất rõ ràng, ai nấy đều cảm thấy thật kỳ diệu. Có những người chỉ sau một kỳ học mà tất cả bệnh tật đã hành hạ họ suốt cả đời đều biến mất. Không chỉ nhận được lợi ích to lớn về sức khỏe, tôi còn cảm thấy một niềm hạnh phúc chưa từng có trong đời. Tâm trạng tôi nhẹ nhàng, thoải mái, mọi thứ dường như thật trong suốt, không còn bất kỳ bí mật nào, không còn sự phân biệt thân sơ hay giàu nghèo. Những biến động lạnh lùng của thế gian dường như không thể len vào lớp học của chúng tôi. Mặc dù tất cả mọi người đều xa lạ, nhưng trong lòng chúng tôi lại đồng nhất một suy nghĩ: đều nghe lời Sư phụ, đều muốn tu luyện. Sau mỗi buổi giảng, ai cũng lưu luyến, chẳng muốn rời đi. Khi yên tĩnh suy ngẫm, tôi tự hỏi mình: “Tại sao tôi lại bị xúc động đến vậy?” Dần dần, tôi cảm nhận được rằng nhân cách của Sư phụ và tất cả những gì Ngài giảng dạy đều chạm đến một nơi rất sâu thẳm trong nội tâm tôi, tạo nên sự đồng điệu, cộng hưởng, hay một cảm ứng nào đó. Có một ngày, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, đó chính là chữ “Chân”. Cả đời tôi luôn tôn sùng “Chân”, cảm thấy điều đẹp đẽ nhất trên thế gian chính là “Chân”. Vì điều này, tôi đã cố gắng không để mình rơi vào những lề thói tầm thường, không để cuốn theo dòng chảy nhân gian, và đã phải trả giá rất lớn, chịu nhiều đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần. Hôm nay, gặp được Sư phụ, tôi lặng lẽ cảm nhận: Ngài thật sự thanh cao đến vậy, kiên cường đến vậy, không gì có thể lay chuyển. Tâm hồn tôi xúc động sâu sắc.

Sau khi khóa học thứ 13 ở Bắc Kinh kết thúc, khóa tiếp theo được tổ chức tại Vũ Hán. Tôi rất muốn tiếp tục nghe giảng, nhưng việc đi lại một mình đối với tôi vẫn còn rất khó khăn. Mặc dù sức khỏe của tôi đã thay đổi đáng kể, nhưng nền tảng ban đầu quá yếu. Lúc đó, ngay cả việc cầm một cái phích nước tôi cũng không làm nổi. Suy đi tính lại, tôi không còn lựa chọn nào khác, đành mạnh dạn lên đường bởi vì tôi thực sự muốn đi. Tôi tự động viên mình và cuối cùng tôi đã đi tàu đến Vũ Hán. Vé của tôi là giường giữa, nhưng việc leo lên đó đã là một thách thức lớn đối với tôi. Khi lên tàu, tôi ngồi tạm ở giường dưới. Chủ của giường đó không hề đuổi tôi đi. Khi tôi định cúi xuống lấy nước uống, người bên cạnh liền giúp tôi rót nước. Tới tối, người thanh niên nằm ở giường dưới bất ngờ nói: “Cô nằm giường giữa có được không? Nếu không thì cháu đổi cho cô.” Tôi ngại ngùng trả lời: “Để cô thử xem sao.” Khó khăn lắm tôi mới leo lên nằm, nhưng chỉ một lát sau tôi cảm thấy như mình đang lắc lư giữa biển cả, khó chịu không chịu nổi, nên lại leo xuống và nói: “Hay là cháu đổi cho cô nhé.” Anh ta không nói một lời nào, lập tức leo lên giường giữa. Khi xuống tàu ở ga Hán Khẩu, những người cùng toa còn giúp tôi chuyển hành lý ra sân ga. Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng mình thật may mắn. Mãi nhiều năm sau, tôi mới hiểu rằng chính là Sư phụ đã sắp đặt để chăm lo cho tôi. Lần đó, tại Vũ Hán, có ba khóa giảng liên tiếp: khóa thứ 3, 4 và 5. Khóa thứ 3 tổ chức tại Học viện Tài chính ở Vũ Xương, khóa thứ 4 tại Hội trường Ủy ban Thành phố Hán Khẩu, và khóa thứ 5 tại Nhà máy thép Vũ Hán. Sau ba khóa giảng ở Vũ Hán đã là giữa tháng 10. Khóa tiếp theo được tổ chức tại Quảng Châu, và tôi lại theo đến Quảng Châu tham gia khóa truyền thụ thứ hai tại đây.
Những bài giảng của Sư phụ trong mỗi khóa đều khá giống nhau, nhưng cũng không hoàn toàn trùng lặp. Khi giảng cùng một vấn đề, nhiều câu nói của Ngài rất giống, nhưng đôi khi Ngài lại đổi góc nhìn và chỉ cần vài câu thôi đã làm tôi đột nhiên sáng tỏ. Cứ như vậy, càng nghe tôi càng hiểu ra, càng nhận thức rõ ràng rằng những điều Ngài giảng là vô cùng trọng đại. Người dân bình thường chỉ hiểu về Phật như là vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, về Đạo như là người nghĩa sĩ trừ ác cứu thiện. Nhưng dần dần, tôi nhận ra một cách rõ ràng rằng những lý lẽ Sư phụ giảng cao hơn cả Phật và Đạo – đó chính là chân lý của vũ trụ. Sư phụ có thể tạo ra Pháp Luân, có thể hiểu rõ về sự sống một cách minh bạch như vậy, có thể giúp chúng tôi tiêu trừ nghiệp bệnh–đây không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được. Vậy thì Sư phụ là ai? Tôi không dám nghĩ tiếp. Tôi hiểu rằng Pháp Luân Công hẳn phải là một sự kiện trọng đại chưa có tiền lệ, nên tôi nói với chồng tôi về điều ấy, và bảo anh ấy đến học với tôi. Tôi cũng gọi điện cho con gái tôi đang sống ở nước ngoài và bảo nó trở về càng sớm càng tốt để tham dự các bài giảng của Sư phụ.
Lúc đó, chỉ cần nghe tin Sư phụ sẽ giảng ở đâu, tôi đều cố gắng hết sức để tham dự. Nếu muốn theo kịp từng khóa học, sau buổi học cuối cùng vào buổi tối của khóa hiện tại, tôi phải ngay lập tức chạy ra ga tàu, điều đó đồng nghĩa với việc phải mua được vé tàu trước đó–một việc không hề dễ dàng trong điều kiện ở Trung Quốc Đại lục thời bấy giờ. Đến một nơi mới, tôi cũng phải tìm chỗ ăn ở giá rẻ nhất có thể để duy trì chi phí thấp. Đôi khi, tôi cũng muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhưng mỗi lần kết thúc khóa học, lời nói của Sư phụ lại khiến tôi xúc động mạnh mẽ và quyết tâm theo tiếp.
Tôi nhớ, sau khi khóa thứ hai tại Thiên Tân kết thúc, Sư phụ lần đầu tiên nhắc đến việc muốn để lại Pháp này cho mọi người. Chữ “để lại” ấy như một tiếng nổ trong đầu tôi, nghĩa là việc này không thể kéo dài mãi mãi. Lần đó, tôi đã hạ quyết tâm: chỉ cần Sư phụ vẫn giảng Pháp trên thế gian này, dù ở chân trời góc biển, nếu tôi có thể đến được, tôi nhất định sẽ đến. Thời điểm đó, tôi có một chiếc vali kéo, được coi là loại cao cấp trong nước lúc bấy giờ. Bên trong chứa nồi điện, gạo, gia vị, máy ghi âm, băng cassette, đèn pin, quần áo, ô và nhiều thứ khác. Khi ấy, tôi không thể ăn được các món dầu mỡ, chỉ có thể dùng sữa và cháo loãng. Vì vậy, đến bất cứ nơi nào, tôi đều tự nấu ăn. Với tình trạng sức khỏe yếu ớt, việc theo chân Sư phụ thực sự rất khó khăn. Nhưng dù khó khăn thế nào, chỉ cần khóa học bắt đầu, ngồi trong lớp học, thấy Sư phụ bước lên bục giảng, mọi mệt mỏi đều tan biến. Một niềm vui sướng nảy sinh từ trong lòng, một cảm giác thân thuộc không thể diễn tả bằng lời. Tôi chỉ cảm thấy Ngài vĩ đại vô cùng, rực rỡ chói lọi. Mọi thứ trần tục trong cuộc sống đều tan biến, tôi chỉ muốn theo bước Sư phụ, hướng về sự thiêng liêng và vĩ đại ấy. Mỗi khóa học, Sư phụ đều hy vọng mọi người viết một bài chia sẻ cảm nhận, nhưng tôi luôn cảm thấy áy náy vì chưa từng viết được bài nào. Những cảm giác như khỏi bệnh, biết ơn hay cảm kích, trong lòng tôi dường như không còn tồn tại, bởi trong tâm trí tôi luôn trào dâng một suy nghĩ: “Mong Sư phụ mãi mãi ở bên chúng con, mong ánh hào quang của Sư phụ mãi mãi soi sáng con đường của cuộc đời chúng con.”
Tịnh Tâm s/t (Nguồn: tại Minh Huệ Net)