Bài viết của một học viên hiện đang sống ở Wellington New Zealand
Vào tháng 3/1994 Sư phụ tổ chức khóa giảng Pháp lần thứ 2 ở Thiên Tân. Một buổi sáng một đài phát thanh ở Thiên Tân mời ông tham gia một cuộc phỏng vấn trực tiếp. Tôi vẫn còn nhớ các chi tiết.
Sư phụ trả lời một cú điện thoại từ thính giả. Người gọi nghe như một người đàn ông trung niên. Ông ấy nói rằng ông ấy bị một căn bệnh mà nhiều bệnh viện chữa không khỏi. Căn bệnh làm cho ông ấy rất đau đớn. Ông ấy hỏi liệu Sư phụ có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy được hay không. Sư phụ nói cho ông ấy biết về bản chất và nguồn gốc của bệnh tật.
Sau khi nghe Sư phụ nói, ông ấy hỏi: “Lý Sư phụ, Ông có thể tịnh hóa thân thể cho tôi được không? Sư phụ hỏi: “Hiện giờ ông đau lắm có phải không?” Ông ấy trả lời: “Vâng, tôi đang rất đau”
Sư phụ nói: “Được rồi, tất cả mọi người đang theo dõi chương trình, nếu chư vị có bệnh ở đâu đó trên thân thể thì hãy làm như tôi bảo. Hãy đứng lên và thả lỏng người. Tập trung tư tưởng vào chỗ thân thể có bệnh. Hãy thả lỏng và thả lỏng hơn nữa…”
Khoảng 5-6 giây sau Sư phụ nói: “Được rồi, chư vị hãy di chuyển một chút.” Sau đó Ông hỏi: “Các vị đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Người đàn ông đó nói: “Vâng, tôi không còn cảm thấy đau nữa. Cảm ơn Ông rất nhiều! Tôi đang bái lạy về phía hướng của đài phát thanh.”
Sư phụ cười và nói: “Xin đừng làm như vậy.” Người đàn ông ấy khóc và nói: “Tôi không thể diễn tả được sự biết ơn của mình bằng lời. Tôi đã rất đau đớn trong nhiều năm. Tôi xin cảm ơn!” Sư phụ nói: “Không có vấn đề gì cả.”
Mỗi lần nhớ lại sự kiện này tôi luôn thắc mắc là thính giả này có duyên phận như thế nào mà ông ấy lại nhận được việc trị bệnh như vậy. Tôi không biết người này bây giờ ở đâu. Trải nghiệm của ông ấy là một bằng chứng rõ ràng về sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp.
Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)