Khi Sư phụ giảng Pháp ở Tề Tề Cáp Nhĩ, tỉnh Hắc Long Giang

Từ ngày 16 tháng 7 đến 23 tháng 7 năm 1993, Lý Sư phụ đã tổ chức các buổi giảng Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ tỉnh Hắc Long Giang. Tôi rất may mắn là đã được tham gia các lớp học này, nơi mà có rất nhiều chuyện xúc động đã xảy ra. Ở đây tôi muốn chia sẻ một số sự việc đó với các bạn.

Tôi đã rất xúc động khi nhìn thấy Sư phụ ở trong lớp học. Mặc dù tôi chưa bao giờ tập khí công trước kia, nhưng tôi cũng đã quyết định rằng tôi phải học Pháp môn này. Tâm thái của tôi lúc đó rất khó tả bằng lời.

Trong thời gian diễn ra khóa học, người ta nói với tôi rằng Sư phụ vừa mới giảng một khóa ở một thành phố khác và ban đầu dự định là sẽ quay trở về thành phố quê hương của Ông là Trường Xuân tỉnh Cát Lâm. Tuy nhiên, Hội nghiên cứu khoa học khí công Trung Quốc đã quyết định tổ chức một buổi hội thảo về khí công ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ và họ đã mời Sư phụ đến giảng bời vì họ đều biết rằng Pháp Luân Công là rất tốt. Lý Sư phụ đã từ bỏ những ngày nghỉ của mình và đến Tề Tề Cáp Nhĩ.

Bởi vì khóa học này đã không được lên kế hoạch từ đầu và thời gian của khóa học ở Bắc Kinh cũng đã được chốt lại nên khóa học ở Tề Tề Cáp Nhĩ chỉ có thể kéo dài 7 ngày. Sư phụ nói: “Trước khi tôi đến Tề Tề Cáp Nhĩ, tôi đã xuất ra rất nhiều Pháp Luân để đi tìm những người có duyên phận với Đại Pháp. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều là vì duyên phận. Vì vậy, tất cả mọi người nên đặc biệt trân quý cơ hội này.”

Vào cuối ngày đầu tiên của khóa học, trời đột nhiên bắt đầu mưa. Vì không có ai mang ô hay áo mưa nên chúng tôi đều trú mưa ở cổng vào của tòa nhà. Quang cảnh thật là hỗn độn. Lúc đó Sư phụ đi ra. Khi nhìn thấy Sư phụ chúng tôi đều im lặng. Sư phụ nhìn lên trời cười và nói với tất cả mọi người: “Mưa sẽ ngừng rơi trong chốc lát. Đừng lo. Chư vị bây giờ có thể về nhà được rồi.” Chẳng bao lâu sau mưa ngớt dần và sau đó ngừng hẳn. Một đệ tử gọi một xe taxi để Sư phụ trở về nơi ở của mình. Tuy nhiên, Sư phụ đã kiên quyết không đi taxi và nói với đệ tử đó là: “Đừng lo. Anh rất tốt bụng, tôi biết. Nhưng không cần phải phí tiền như thế.” Sau đó Sư phụ đi bộ trở về nơi ở của mình.

Khóa học 7 ngày kết thúc rất nhanh. Sư phụ cần phải đi gấp trở về Bắc Kinh ngay tối hôm đó để đi giảng khóa tiếp theo. Các đệ tử vội vàng đến nhà ga xe lửa để tiễn Sư phụ.

Khi một đệ tử khác và tôi nhìn thấy Sư phụ, anh ấy nhẹ nhàng nói: “Bây giờ đã muộn rồi, tại sao Sư phụ vẫn đi trong mưa như vậy?” Sau đó Sư phụ đưa tay ra và bắt tay với chúng tôi. Chúng tôi rất cảm động. Ngay lập tức Sư phụ bảo một đệ tử đứng bên cạnh là đi mua vé tiễn khách cho chúng tôi. Thực ra chúng tôi có thể vào ra nhà ga mà không cần một tấm vé nào bằng cách xuất trình chứng minh thư của chúng tôi bởi vì cả hai chúng tôi đều mặc đồng phục cảnh sát vào lúc đó. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã thu một mức phí thấp nhất cho các khóa giảng của mình và hẳn là đã phải tiêu tốn rất nhiều khi Sư phụ phải đi khắp đất nước để giảng Pháp. Thế nhưng Sư phụ đã dùng tiền của mình để mua vé cho chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy rất khó xử về điều này. Tuy nhiên chúng tôi đã nhận ra một cách sâu sắc rằng Sư phụ đang dạy chúng tôi là làm đệ tử thì phải như thế nào, làm sao để đạt được tiêu chuẩn của người tu luyện. Sư phụ đang làm gương cho chúng tôi bằng chính hành động của mình. Tôi nhớ rằng Sư phụ nói với chúng tôi lúc đó, “Cậu vẫn còn trẻ. Cậu phải tu luyện Đại Pháp cho thật tốt đến cùng. Bây giờ có thể cậu chưa biết là Đại Pháp là quý như thế nào. Nhưng cậu sẽ hiểu ra điều đó trong 2, 3 năm tới.”

Tàu đã vào ga. Chỉ khi đó chúng tôi mới nhận ra rằng Sư phụ và các đệ tử đi cùng Ông phải mang rất nhiều sách và tư liệu Đại Pháp. Bất cứ nơi nào Sư phụ đến giảng Pháp, Sư phụ cũng mang rất nhiều sách và tư liệu đi theo. Các túi đựng sách rất nặng ngay cả đối với những đệ tử trẻ như chúng tôi. Nhưng Sư phụ và các đệ tử đi theo Ông đã mang sách và tư liệu đi khắp đất nước để truyền Pháp quanh năm. Chúng tôi chỉ có thể hình dung là điều đó vất vả như thế nào.

Tàu chầm chậm rời bánh. Sư phụ liên tục vẫy chúng tôi. Nhìn tàu rời đi, tôi cảm thấy rất xúc động trong một thời gian dài.

Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)

Bài viết liên quan

Su-phu-Ly-Hong-Chi

Theo Sư phụ hàng nghìn dặm vòng quanh Trung Quốc

Khóa học được tổ chức ở một hội trường của trường Đại học công an Bắc Kinh. Tôi cảm thấy bài giảng thứ nhất rất hấp dẫn khi Sư phụ nói về văn hóa tiền sử. Tôi đã nghe với tất cả trái tim mình và cảm thấy rất kinh ngạc.
Su-phu-Ly-Hong-Chi

Chứng kiến Sư phụ tịnh hóa thân thể học viên

Sau bài giảng, bà cảm thấy hai chân rất nhẹ nhàng. Bà tự đi ra khỏi Hội trường được và đi xe buýt về nhà. Sau đó, bà không chỉ tự đi được mà còn đi lên xuống cầu thang được. Bà không còn cần người khác cõng nữa. Đó thật là một điều thần…