Kể từ khi được hồng truyền, ảnh hưởng của Pháp Luân Công trên thế giới ngày càng sâu rộng. Vì thế, rất nhiều người đặt câu hỏi: Pháp Luân Công tốt thế, tại sao lại bị cấm và bị đàn áp ở Trung Quốc?

“Ngày 20/7/1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã chính thức phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công với quy mô lớn chưa từng có. Với phương châm “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, hủy hoại thân thể” các học viên Pháp Luân Công, ĐCSTQ chủ trương “nhổ tận gốc” Pháp Luân Công trong vòng ba tháng. “
Mục lục
Các phương thức đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ
Sử dụng bạo lực để trấn áp
Sau khi tuyên bố cấm Pháp Luân Công, ĐCSTQ đã phát động một chiến dịch đàn áp vô cùng tàn bạo và khốc liệt. Họ sử dụng mọi phương tiện từ tuyên truyền dối trá, bắt bớ hàng loạt, tra tấn đến các phương pháp cưỡng bức lao động để buộc học viên từ bỏ niềm tin. Chính quyền đã thành lập cơ quan đặc biệt gọi là Phòng 610, chuyên trách việc đàn áp và tiêu diệt Pháp Luân Công bằng mọi giá. Ngay từ ban đầu, Phòng 610 đã là một cơ quan ngoài vòng pháp luật, không có cơ sở pháp luật nào cho việc thành lập hoặc phân định quyền hạn của nó. Cơ quan này ra đời chỉ sau một lời tuyên bố thành lập nó của Giang Trạch Dân. Mặc dù bất hợp pháp, Phòng 610 đã đóng một vai trò chủ yếu trong việc việc thực thi các chính sách bức hại trong 25 năm qua.
Nhiều báo cáo từ các tổ chức nhân quyền quốc tế đã lên án các hành vi tra tấn dã man, bạo lực tình dục và thậm chí là mổ cướp nội tạng học viên Pháp Luân Công. Ít nhất 5.120 học viên được xác nhận đã bị bức hại đến chết, hàng triệu người bị giam cầm và mất tích mà không có dấu vết.
Câu chuyện về cô Cao Dung Dung 37 tuổi, kế toán ở tỉnh Liêu Ninh là một trong những câu chuyện điển hình về tội ác của ĐCSTQ. Vào ngày 16 Tháng 6 năm 2005, Cao Dung Dung đã bị tra tấn đến chết trong tù. Hai năm trước khi cô qua đời, cô Cao đã bị cầm tù tại trại lao động cưỡng bức Long Sơn, nơi cô đã bị tra tấn và bị biến dạng bằng dùi cui điện. Cô Cao thoát khỏi trại lao động bằng cách nhảy từ một cửa sổ tầng hai. Sau khi hình ảnh của gương mặt bị đốt cháy của cô được công bố, cô đã trở thành một mục tiêu truy bắt của ĐCSTQ. Cô đã bị đưa trở lại vào nhà tù vào ngày 6 tháng 3 năm 2005 và bị giết chết chỉ trong vòng ba tháng sau đó.


Đặc biệt việc mổ sống cướp nội tạng các học viên Pháp Luân Công đang bị giam cầm trái phép để phục vụ cho ngành cấy ghép tạng và đem lại lợi nhuận khổng lồ cho ĐCSTQ là một tội ác chưa từng có trong lịch sử nhân loại.
Báo cáo điều tra: “Đại thảm sát: Bản cập nhật” đã được công bố vào ngày 22/06/2016. Lúc đó, ông Matas, ông Kilgour, và ký giả điều tra Ethan Gutmann cho biết: trong 15 năm, ước tính có khoảng 1.5 triệu ca ghép tạng đã được thực hiện tại Hoa lục. Nguồn nội tạng chủ yếu đến từ các học viên Pháp Luân Công.
Minh Huệ Net ngày 13-08-2024 cho biết: “Ngày 9 tháng 8 năm 2024, ông Trình Bội Minh, học viên Pháp Luân Công từ tỉnh Hắc Long Giang, đã có bài phát biểu tại một cuộc họp báo tại Washington DC và kể lại ông đã bị mổ cướp nội tạng như thế nào. Một số chuyên gia về ghép tạng đã đưa ra tuyên bố hoặc quay video làm chứng rằng một phần gan và phổi của ông đã bị cắt mất. Các nhà vận động nhân quyền đã kêu gọi chính phủ các nước trên thế giới hành động và chấm dứt tội ác thu hoạch nội tạng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhiều hãng truyền thông tại Hoa Kỳ và Vương quốc Anh đã đưa tin về vụ việc này.”

Tuyên truyền sai lệch để bôi nhọ
ĐCSTQ đã tiến hành một chiến dịch tuyên truyền toàn diện nhằm bôi nhọ hình ảnh của Pháp Luân Công, vu khống Pháp Luân Công là một “tà giáo” để hợp thức hóa cuộc đàn áp. Tuy nhiên, sự thật về Pháp Luân Công đã được minh chứng rõ ràng qua cuộc sống đạo đức của các học viên và sự phát triển của Pháp Luân Công trên khắp thế giới. Tại Trung Quốc, nhiều người dân đã bị lừa dối bởi tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ. Tuy nhiên, ở nước ngoài, các tổ chức nhân quyền và nhiều chính phủ đã lên án mạnh mẽ hành vi bạo lực này của chính quyền Trung Quốc, coi đó là một vi phạm nghiêm trọng quyền con người.
Bốn nguyên nhân dẫn đến cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ
- Do sự đố kỵ của Giang Trạch Dân, Tổng Bí thư ĐCSTQ lúc đó. Ông ta lo sợ quyền lực của mình sẽ bị ảnh hưởng khi thấy Pháp Luân Công và Ngài Lý Hồng Chí ngày càng được nhiều người mến mộ và ủng hộ. Theo Minh Huệ Net, “Khi bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công, ông ta kiên quyết đi theo con đường của riêng mình. Bởi vì số người tu luyện Pháp Luân Công lên tới trăm triệu người, vượt xa con số 66 triệu đảng viên Trung Cộng lúc bấy giờ, thậm chí cả vợ ông ta là Vương Dã Bình lúc đó đang tu luyện tại nhà, đã khiến Giang Trạch Dân tức tối và cực kỳ ghen ghét, đố kỵ. Ông ta cho rằng uy tín của Nhà sáng lập Pháp Luân Công đã vượt qua ông ta nên bắt đầu lên kế hoạch bức hại Pháp Luân Công”.
- ĐCSTQ vốn sợ bất kỳ nhóm lớn độc lập nào và Pháp Luân Công là nhóm lớn nhất. 70-100 triệu người thực hành Pháp Luân Công cuối những năm 1990 đã lớn hơn nhiều so với số lượng đảng viên ĐCSTQ lúc bấy giờ (khoảng 60-65 triệu người).
- ĐCSTQ là một thể chế độc tài và vô thần; bất cứ đối tượng nào có ý thức hệ khác với Đảng hoặc không chịu sự kiểm soát của Đảng đều bị đàn áp. Không chỉ có Pháp Luân Công mà Phật giáo Tây Tạng, Hồi giáo Ngô Duy Nhĩ (Tân Cương) và Cơ đốc giáo tại gia… ở Trung Quốc cũng không ngoại lệ.
- Bản chất giả-ác-đấu (giả dối-ác độc-tranh đấu) của ĐCSTQ. Từ những năm 1950, hầu như cứ mỗi thập kỷ trôi qua, ĐCSTQ lại phát động một chiến dịch bạo lực nhắm vào một nhóm đông người nào đó mà họ gán cho là “kẻ thù giai cấp”. Cuộc đàn áp Pháp Luân Công là cuộc đàn áp mới nhất sau các sự kiện như: Cải cách ruộng đất, Đại nhảy vọt, Đại cách mạng văn hóa, Thảm sát Thiên An Môn năm 1989… nhằm duy trì và củng cố quyền lực của ĐCSTQ.
Trong 55 năm (tính đến năm 2004) kể từ khi lên cầm quyền, ĐCSTQ đã sát hại khoảng 80 triệu người Trung Quốc.Cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ vẫn đang tiếp diễn. Chính quyền Trung Quốc đã không chỉ tước đi quyền tự do tín ngưỡng mà còn tiến hành những biện pháp đàn áp tàn bạo đối với những người dân vô tội chỉ vì họ tu luyện theo các giá trị đạo đức có tính phổ quát: “Chân-Thiện-Nhẫn”. Việc ĐCSTQ cấm và đàn áp Pháp Luân Công là một trong những sự vi phạm nhân quyền nghiêm trọng nhất trong lịch sử nhân loại, một vết nhơ không thể xóa, một tội ác mà lịch sử không thể dung thứ. Dù phải đối mặt với sự đàn áp tà ác chưa từng có trong lịch sử nhân loại, học viên Pháp Luân Công vẫn kiên cường giữ vững niềm tin, vẫn dùng Thiện tâm nói rõ sự thật với cả thế gian. Cộng đồng quốc tế ngày càng nhận thức rõ hơn về cuộc bức hại của ĐCSTQ và lên án mạnh mẽ hành vi của Chính quyền Trung Quốc. Công lý và sự thật cuối cùng sẽ chiến thắng. Vẻ đẹp và sức sống của Pháp Luân Công sẽ mãi trường tồn cùng thời gian.
Hàn Mai (t/h)