Tại sao giới tinh hoa tự do lại phớt lờ một cuộc Diệt chủng trong thế kỷ 21?

Những người biểu tình giương cao biểu ngữ với dòng chữ: "Chân-Thiện-Nhẫn" tại Thiên An Môn
Những người biểu tình giương cao biểu ngữ với dòng chữ: “Chân-Thiện-Nhẫn” tại Thiên An Môn

Đối với nhiều tổ chức tinh hoa, nạn nhân chỉ quan trọng khi họ có ích lợi đối với họ

Tại quốc gia đông dân nhất thế giới, hơn một triệu người tu luyện thuộc một cộng đồng tín ngưỡng tâm linh đã bị giam giữ phi pháp trong các trại cải tạo. Ngoài việc bị cưỡng bức lao động khổ sai để sản xuất hàng hóa xuất khẩu, họ phải chịu đựng các hình thức tra tấn tàn bạo, bao gồm đánh đập, sốc điện bằng dùi cui, và bị ép buộc tham gia các lớp ‘tẩy não’ để chuyển hóa tư tưởng. Các cơ quan chức trách đã được chỉ đạo sử dụng mọi biện pháp cần thiết, bao gồm cả các hình thức đàn áp tàn bạo, để buộc những nạn nhân từ bỏ đức tin vào thần và tuyên thệ trung thành với Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Cả trong lẫn ngoài các trại giam, những người tu luyện bị thu thập thông tin về sinh trắc học một cách có hệ thống, và mọi hoạt động của họ đều bị giám sát chặt chẽ. Trên các phương tiện truyền thông nhà nước, họ bị bôi nhọ, bị gọi là ‘loài sâu bọ,’ một ‘khối u độc hại,’ và là mối đe dọa cần phải bị ‘tiêu diệt hoàn toàn’ nếu Trung Quốc muốn đạt được sự thịnh vượng. Mặc dù thông tin về các nạn nhân bị kiểm duyệt nghiêm ngặt, nhưng vẫn có nhiều bằng chứng xác thực về các vụ giết người hàng loạt trong quá trình giam giữ. Nhiều chuyên gia pháp lý quốc tế uy tín nhận định rằng những hành động này đã cấu thành tội ác chống lại loài người.

Nếu bạn đoán rằng đây là mô tả về những người Duy Ngô Nhĩ, thì cũng không thể trách bạn. Nhóm dân tộc thiểu số chủ yếu theo đạo Hồi ở khu vực Tân Cương, phía tây bắc Trung Quốc, đang là mục tiêu của một chiến dịch quy mô lớn nhằm xóa bỏ ngôn ngữ, tôn giáo và bản sắc dân tộc của họ. Đặc biệt, việc cưỡng bức triệt sản gần đây đã khiến chính phủ Mỹ tuyên bố cuộc bức hại người Duy Ngô Nhĩ là một cuộc diệt chủng. Tuy nhiên, phần mô tả trên thực sự đúng hơn với một nhóm khác, chính là Pháp Luân Công, cũng được biết đến với tên gọi Pháp Luân Đại Pháp.

Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện Phật gia mang tính huyền diệu, đã đạt được sự phổ biến vượt bậc tại Trung Quốc vào những năm 1990. Đến năm 1998, theo ước tính của chính phủ, số người tu luyện pháp môn này dao động từ 40 đến 70 triệu người, gần bằng số lượng đảng viên Đảng Cộng sản. Trong một quốc gia không chấp nhận sự tồn tại của các nhóm xã hội dân sự lớn và độc lập, thực tế này đã đủ để chính quyền coi là lý do để tiến hành đàn áp. Tuy nhiên, mối đe dọa từ Pháp Luân Công còn sâu sắc hơn: pháp môn này đặt ra một thách thức sâu rộng về đạo đức, đối lập với toàn bộ quan điểm thế giới duy vật và khoa học thực chứng – nền tảng mà các nhà cầm quyền Trung Quốc dựa vào để duy trì tính hợp pháp của mình.

Trong khi Đảng Cộng sản tôn sùng sự giàu có và quyền lực, thì Pháp Luân Công khuyến khích các học viên sống hòa hợp với Đạo lý tự nhiên, tu dưỡng các đức tính Chân, Thiện, Nhẫn. Họ thực hành tĩnh tâm và thiền định, xem đau khổ là cơ hội để rèn luyện bản thân, và nỗ lực giải thoát khỏi những dục vọng và ràng buộc của thế gian. Mặc dù pháp môn này hoàn toàn ôn hòa và phi chính trị, nhưng với quy mô lớn, niềm tin rõ ràng vào thần, cùng sự hoạt động độc lập với sự quản lý của nhà nước đã khiến cuộc đàn áp trở thành điều không thể tránh khỏi.

Vào ngày 4 tháng 8 năm 1999, sách và các tài liệu đọc liên quan đến môn Pháp Luân Công bị cấm bị thiêu hủy tại tỉnh Sơn Đông, miền đông Trung Quốc
Vào ngày 4 tháng 8 năm 1999, sách và các tài liệu đọc liên quan đến môn Pháp Luân Công bị cấm bị thiêu hủy tại tỉnh Sơn Đông, miền đông Trung Quốc. (Getty)

Mọi chuyện bắt đầu vào rạng sáng ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi hàng nghìn học viên Pháp Luân Công bị bắt ra khỏi giường ngủ và đưa đến các trung tâm giam giữ. Hai ngày sau, Bộ An ninh Nhà nước chính thức ban hành chỉ thị cấm thực hành tu luyện Pháp Luân Công và cấm mọi hành vi phản đối lệnh cấm này. Một lực lượng an ninh ngoài pháp luật có tên gọi là ‘Văn phòng 610’ được thành lập với nhiệm vụ tiêu diệt Pháp Luân Công. Các luật sư bị cấm biện hộ cho những học viên Pháp Luân Công. Trên khắp các thành phố ở Trung Quốc, các cuộc thiêu hủy sách được tổ chức, đi kèm là một chiến dịch tuyên truyền quy mô lớn nhằm chống lại Pháp Luân Công và thao túng dư luận.

Đảng Cộng sản không hề che giấu sự thật rằng cuộc xung đột với Pháp Luân Công cốt lõi mang tính tín ngưỡng. Các buổi học tập bắt buộc được tổ chức tại các doanh nghiệp nhà nước, trường học và cơ quan chính phủ nhằm nhấn mạnh sự đối lập giữa Pháp Luân Công và chủ nghĩa Marx. “Chủ nghĩa duy vật biện chứng và duy vật lịch sử Marxist… chính là nền tảng tinh thần của các đảng viên cộng sản”, một bài xã luận trên Tân Hoa Xã, cơ quan ngôn luận chính thức của ĐCSTQ, viết. “Nguyên lý ‘Chân, Thiện, Nhẫn’ mà Pháp Luân Công truyền giảng không có điểm chung nào với những tiến bộ về đạo đức và văn hóa xã hội chủ nghĩa mà chúng ta đang hướng tới”.

Các tài liệu khác của Đảng Cộng sản đã chỉ trích niềm tin vào sự an bài của thần. Tân Hoa Xã viết: “Pháp Luân Đại Pháp giảng rằng sự phát triển xã hội đều do thần an bài.” “Nếu một đảng viên tin vào [những] ngụy biện này và có niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp, anh ta chắc chắn sẽ phản bội chủ nghĩa Marx”. Đối với những người cộng sản, mọi sự phát triển của xã hội đều được xem là kết quả của ý chí con người, và khái niệm về Thần chỉ là sản phẩm do con người tạo ra, chứ không phải ngược lại. Một bài xã luận đại diện được đăng trên Nhân Dân Nhật Báo tuyên bố: “Chủ nghĩa duy tâm cho rằng thần linh tồn tại và sự phát triển của thế giới khách quan là do các lực lượng siêu nhiên quyết định, từ đó hình thành khái niệm về thần linh… Tuy nhiên, cái gọi là ‘ý muốn của thần’ thực chất chỉ là ý muốn của con người.” Vì vậy, niềm tin của Pháp Luân Công vào quyền lực tối cao của thần trái ngược hoàn toàn với những lý thuyết và nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Marx.”

Pháp Luân Công cũng bị chỉ trích vì phản đối quan điểm cho rằng cải cách kinh tế giúp giải phóng. Vào những năm 1990, tính hợp pháp của Đảng Cộng sản ngày càng gắn liền với thành tựu kinh tế và sự phát triển khoa học công nghệ của Trung Quốc dưới sự lãnh đạo của Đảng. Tuy nhiên, Pháp Luân Công lại cho rằng những thành tựu kinh tế đạt được từ đổi mới cơ chế thị trường của Trung Quốc lại đi kèm với sự thoái hóa về đạo đức: chúng phá hoại môi trường, làm gia tăng lòng ích kỷ, khiến nghệ thuật trở nên thô tục và khiến con người ngày càng xa rời Đạo.

Những phê phán nền văn minh hiện đại không có mục đích chính trị, nhưng thực tế chúng lại mang tính chất chính trị vì trực tiếp thách thức những nền tảng tư tưởng của đảng cầm quyền. Cơ quan truyền thông nhà nước, Báo Nhân Dân, đã chỉ trích Pháp Luân Công rằng, “hoàn toàn phủ nhận xu hướng tiến bộ của lịch sử nhân loại, phủ nhận những thành tựu to lớn mà Trung Quốc đã đạt được trong hai thập kỷ cải cách và mở cửa, và phủ nhận những thay đổi lớn trong tư tưởng và nhận thức của người dân Trung Quốc.” Một bài xã luận khác cảnh báo rằng, “nếu những quan điểm sai trái của Pháp Luân Công được lan rộng, thì vị trí của đảng sẽ bị lung lay và sự nghiệp vĩ đại sẽ bị phá hoại”.

Tóm lại, Đảng Cộng sản xem niềm tin vào các giá trị tâm linh và Thần của Pháp Luân Công là cản trở các lực lượng hiện đại hóa của chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa vô thần. Do đó, việc tiêu diệt Pháp Luân Công, bao gồm cả tra tấn, cưỡng ép cải tạo và giết hại, được coi là một yêu cầu tất yếu theo quan điểm Marxist.

Cuộc bức hại Pháp Luân Công là cuộc huy động chính trị, an ninh và tuyên truyền lớn nhất kể từ vụ thảm sát Thiên An Môn năm 1989, đồng thời là sự kiện bức hại tôn giáo nghiêm trọng nhất sau Cách mạng Văn hóa. Nó đã đảo lộn những cải cách pháp lý ban đầu, thúc đẩy sự mở rộng mạnh mẽ của lực lượng an ninh trong nước, đẩy nhanh sự phát triển của chế độ kiểm soát và giám sát internet ở Trung Quốc, và thiết lập một chiến lược cho các cuộc đàn áp hàng loạt và chiến dịch cưỡng ép cải tạo sau này, như những gì đang diễn ra ở Tân Cương hiện nay. Đồng thời, cuộc bức hại này cũng đã tạo ra một phong trào kháng chiến ngầm với sự kiên cường và bền bỉ không ai sánh nổi trong suốt 70 năm cầm quyền của Đảng Cộng sản.

Mặc dù cuộc bức hại vẫn đang diễn ra, nhưng nó gần như bị lãng quên hoàn toàn ở phương Tây. Vào năm 2015, Tổ chức Freedom House báo cáo rằng những người tu luyện Pháp Luân Công chiếm phần lớn số tù nhân lương tâm tại Trung Quốc, có thể lên tới hơn một trăm nghìn người tại bất kỳ thời điểm nào. Tuy nhiên, trong suốt nhiều thập kỷ qua, các phương tiện truyền thông lớn vẫn không viết một bài báo nào về cuộc đàn áp này tại Trung Quốc.

Khi những người lên án chế độ cộng sản Trung Quốc liệt kê các hành vi vi phạm nhân quyền của chính quyền này, cuộc bức hại Pháp Luân Công thường ít khi được nhắc đến. Hiện nay, đã có rất nhiều bằng chứng cho thấy ngành công nghiệp cấy ghép nội tạng của Trung Quốc phần lớn do việc giết hại tù nhân lương tâm theo yêu cầu, chủ yếu là những người tu luyện Pháp Luân Công. Tuy nhiên, những bằng chứng này đã bị nhiều tổ chức phi chính phủ và các tập đoàn truyền thông phương Tây cố tình bỏ qua, khiến cuộc bức hại tàn bạo này không được chú ý.

Như một cách biện minh cho việc phớt lờ vấn đề Pháp Luân Công, nhiều nhà nghiên cứu và đưa ra ý kiến về Trung Quốc hiện đại thường nhận định một cách sai lầm rằng, nhóm tu luyện tinh thần này đã bị xóa sổ tại Trung Quốc từ lâu và vì thế không cần được quan tâm thêm. (Tuy nhiên, các tài liệu chính thức của chính quyền Trung Quốc lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác.)

Bị che giấu bởi Tạp chí Thời báo New York

Tại sao một số nhóm nạn nhân lại thu hút sự quan tâm và đồng cảm của phương Tây, trong khi những nhóm khác thì không? Tại sao một số bản sắc dân tộc thiểu số được công nhận và bảo vệ, trong khi những nhóm khác lại bị đối xử với sự hoài nghi, nghi ngờ, hoặc thậm chí là thù địch?

Việc Pháp Luân Công bị lãng quên một cách kỳ lạ phản ánh giới hạn trong sự đồng cảm của con người. Nó cũng phơi bày sự giả dối của giới tinh hoa văn hóa và chính trị, những người luôn tuyên bố đứng về phía các nạn nhân và những nhóm người yếu thế bị áp bức trong xã hội. Sự đoàn kết này thực chất là một sự chọn lọc chặt chẽ, chủ yếu phụ thuộc vào lợi ích mà nhóm nạn nhân có thể mang lại giúp họ nâng cao địa vị xã hội hoặc củng cố các giá trị ý thức hệ của những đồng minh tiềm năng – thường thuộc tầng lớp tinh hoa của xã hội thống trị. Việc ai nhận được sự đồng cảm đều phụ thuộc vào những yếu tố lịch sử cụ thể, thường mang tính ngẫu nhiên và khó lường. Nói cách khác, đó là vấn đề may mắn. Thật đáng tiếc, Pháp Luân Công đã không may mắn.

Cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, lúc đó Pháp môn này gần như chưa được biết đến ở phương Tây. Điều này đã tạo điều kiện cho Đảng Cộng sản Trung Quốc kiểm soát cách mà công chúng phương Tây nhận thức về Pháp Luân Công, trước khi chính họ có cơ hội tự nói rõ về mình. Không có cộng đồng tự nhiên nào để họ có thể kêu gọi sự ủng hộ, mục tiêu của họ chưa thu hút được sự chú ý của những người nổi tiếng, và họ thiếu nguồn lực xã hội đáng kể để hỗ trợ. Phần lớn các học viên Pháp Luân Công ở Bắc Mỹ có trình độ học vấn cao, chủ yếu trong các lĩnh vực khoa học tự nhiên. Do rào cản về ngôn ngữ và văn hóa, nên các nỗ lực chia sẻ thông tin của họ thường mang tính nghiệp dư và thiếu tinh tế, dễ bị coi là tuyên truyền, khiến lời kêu gọi của họ dù có đúng sự thật, vẫn có thể bị bỏ qua mà không phải chịu hậu quả gì.

Thời điểm cuộc đàn áp diễn ra là không thuận lợi. Khi nó bắt đầu vào năm 1999, các chính phủ phương Tây và lãnh đạo các tập đoàn kinh tế đang tìm cách mở rộng quan hệ kinh tế và ngoại giao với Trung Quốc, quốc gia chỉ có một đảng cầm quyền. Trong suốt thập kỷ tiếp theo, Trung Quốc đã nhận được dòng vốn lớn chưa từng có, và một thế hệ học giả, nhà báo và các nhà hoạch định chính sách đã bắt đầu xây dựng một câu chuyện về công cuộc hiện đại hóa và cải cách kinh tế của Trung Quốc. Họ tin rằng thương mại với Trung Quốc sẽ dẫn đến dân chủ hóa, trong khi các tập đoàn công nghệ cung cấp công nghệ giám sát cho các cơ quan an ninh Trung Quốc, và sản phẩm từ các trại lao động tràn ngập trong chuỗi cung ứng toàn cầu. Những thông tin về cuộc đàn áp, tra tấn và giết hại có hệ thống đối với một nhóm tôn giáo bản địa đơn giản là không có lợi cho việc kinh doanh của họ.

Sự biến mất của câu chuyện về Pháp Luân Công là một minh chứng rõ rệt cho sự thành công của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong việc kiểm soát và đàn áp các diễn đàn thảo luận toàn cầu về những vấn đề “nhạy cảm”. Khi cố gắng đưa tin về cuộc đàn áp Pháp Luân Công trong lãnh thổ Trung Quốc, các nhà báo đã bị quấy rối và đe dọa bởi các đại diện của nhà nước. Họ bị đe dọa tước mất thị thực và thẻ báo chí. Thậm chí, những tổ chức tin tức toàn cầu cũng đứng trước nguy cơ bị loại khỏi thị trường Trung Quốc nếu dám đưa tin về vấn đề này. Để ngăn chặn các bài viết chỉ trích, các nhà chức trách Trung Quốc đã sử dụng quyền lực ngoại giao và thương mại của mình, gây sức ép mạnh mẽ lên các cơ quan truyền thông quốc tế.

Vào năm 2001, Tạp chí TIME bị rút khỏi tất cả các kệ báo ở Trung Quốc sau khi đăng bài viết về sự hiện diện của Pháp Luân Công tại Hồng Kông. Đến năm 2007, Đài truyền hình quốc gia Canada (CBC) đã hủy bỏ bộ phim tài liệu về Pháp Luân Công sau khi bị áp lực từ đại sứ quán Trung Quốc (CBC nắm quyền phát sóng Thế vận hội Bắc Kinh 2008). Vào năm 2010, tờ The Washington Post đã hủy bỏ bài viết chuyên đề về Pháp Luân Công sau khi đại sứ quán Trung Quốc gọi điện yêu cầu không đăng bài. Phóng viên đã dành cả năm trời để nghiên cứu bài viết, nhưng sau đó bị thông báo rằng bài viết về cộng đồng những người tu luyện bị gạt ra ngoài lề này sẽ không được đăng. Vào năm 2014, một câu chuyện hư cấu trong phiên bản Úc của tạp chí Reader’s Digest đã giới thiệu một nhân vật phụ là người tị nạn Pháp Luân Công. Tuy nhiên, công ty in ở Trung Quốc đã từ chối in tạp chí nếu không được kiểm duyệt câu chuyện đó, và cuối cùng câu chuyện đã bị cắt bỏ.

Trước đây, tình hình không phải lúc nào cũng như vậy: Từ năm 1999 đến 2001, các cơ quan báo chí phương Tây đã thường xuyên đưa tin về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Nhiều phóng viên nước ngoài đã gặp khó khăn trong việc mô tả chính xác hệ thống tín ngưỡng của Pháp Luân Công, và các bài viết của họ chủ yếu dựa vào các nguồn tin từ chính phủ Trung Quốc. Tuy nhiên, đôi khi họ cũng thành công trong việc vượt qua sự kiểm soát của chính quyền để làm sáng tỏ những vi phạm nhân quyền đối với nhóm này. Một ví dụ điển hình là tờ Wall Street Journal, với bài viết về những cái chết của các học viên Pháp Luân Công do bị tra tấn, đã giành giải Pulitzer năm 2000. Áp lực quốc tế từ các bài báo này có vẻ đã giúp hạn chế phần nào những hành động tàn bạo nhất trong cuộc bức hại.

Vào năm 2001, việc đưa tin về vấn đề này từ Trung Quốc gần như hoàn toàn ngừng lại. Tờ The New York Times là một trong những tờ báo dẫn đầu xu hướng này: Trong nửa năm đầu 2001, tờ báo đã đăng 17 bài viết có ngày tháng từ Trung Quốc về Pháp Luân Công. Tuy nhiên, trong nửa năm cuối, chỉ còn lại bảy bài, trong đó một số bài không chỉ không phê phán mà còn ủng hộ những quan điểm của Đảng Cộng sản, cho rằng Pháp Luân Công là một mối nguy hiểm, rằng phong trào này đã bị đàn áp dập tắt, và những người tu luyện Pháp Luân Công đã được cải tạo tư tưởng trong các trại lao động (“trung tâm cải tạo còn thoải mái hơn cả nhà tôi… cảnh sát ở đó rất lịch sự và tốt bụng”). Đến năm 2002, văn phòng của tờ báo tại Trung Quốc chỉ đăng năm bài viết về Pháp Luân Công, và trong suốt 18 năm tiếp theo, chỉ có thêm năm bài nữa. Điều này có thể mang một ý nghĩa đặc biệt, vì sự suy giảm trong việc đưa tin này bắt đầu vào tháng 8 năm 2001, cùng tháng mà đội ngũ biên tập cấp cao của The New York Times đã tổ chức một cuộc họp với lãnh đạo Đảng Cộng sản, nơi họ thương lượng về việc mở lại website của tờ báo tại Trung Quốc.

Hơn một thập kỷ sau, vào năm 2015, một phóng viên tại Bắc Kinh của The New York Times đã phát hiện bằng chứng cho thấy những tù nhân lương tâm (có thể bao gồm cả các học viên Pháp Luân Công) bị giết để cung cấp cho ngành công nghiệp nội tạng có lãi. Các bác sĩ phẫu thuật cấy ghép ở Trung Quốc đã đề cập đến điều này trước mặt cô. Tuy nhiên, các biên tập viên của cô đã yêu cầu cô không tiếp tục điều tra câu chuyện này.

Các học giả nghiên cứu về Trung Quốc đương đại cũng e ngại khi nghiên cứu vấn đề này, vì việc đó mang lại rủi ro bị đưa vào danh sách đen. Khi còn là sinh viên sau đại học, tôi từng được một người hướng dẫn tiềm năng yêu cầu không nghiên cứu về Pháp Luân Công, vì nếu làm vậy, ông (người hướng dẫn) có thể mất quyền tiếp cận với các nguồn thông tin từ chính quyền Trung Quốc. Arthur Waldron, giáo sư lịch sử Trung Quốc tại Đại học Pennsylvania, mô tả rủi ro này như sau: “Pháp Luân Công không chỉ nằm trong danh sách đen của Bắc Kinh. Tên của nó được ghi lại bằng những chữ đen tối nhất, vì chính quyền Trung Quốc đã quyết tâm tiêu diệt nó.” Hệ quả là, hai thập kỷ nghiên cứu về cuộc bức hại này đã không được thực hiện, và sự tự kiểm duyệt này đã giúp Đảng Cộng sản duy trì lợi thế.

Các chính phủ phương Tây đã có những động thái mang tính biểu tượng để thể hiện sự ủng hộ đối với Pháp Luân Công, như phát hành các tuyên bố và nghị quyết không ràng buộc, nhưng rất ít chính phủ thực hiện các biện pháp cụ thể hơn, chẳng hạn như áp dụng các lệnh trừng phạt Magnitsky để trừng phạt những kẻ vi phạm nhân quyền. Ngay cả một số tổ chức nhân quyền cũng ngần ngại dành tài nguyên hay sức ảnh hưởng cho vấn đề Pháp Luân Công. Human Rights Watch có lẽ là tổ chức đáng trách nhất. Tổ chức này đã công bố một nghiên cứu chi tiết và thuyết phục về cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 2002. Ba năm sau, vào năm 2005, họ phát hành một báo cáo về việc giam giữ những người khiếu nại ở Trung Quốc, trong đó có đoạn ngắn nhưng gây rùng rợn về Pháp Luân Công: Một số người khiếu nại cho biết những bản án dài và sự đối xử tồi tệ nhất được dành cho các thành viên Pháp Luân Công. […] Kang cho biết trong số khoảng một nghìn người bị giam tại trại lao động của cô ở Cát Lâm, phần lớn là các học viên Pháp Luân Công. Chiến dịch của chính phủ chống lại nhóm này đã mạnh mẽ đến mức ngay cả các nhà hoạt động lâu năm của Trung Quốc cũng sợ không dám nhắc đến tên nhóm. Một người khiếu nại ở Bắc Kinh nói: “Người khiếu nại thường bị giam ngay lập tức. Nhưng tệ nhất là [cô ấy thì thầm] Pháp Luân Công. Họ bị đối xử tồi tệ, không giống như những người khác…”

Mong rằng những câu chuyện như vậy sẽ tạo nên sự khẩn cấp để thúc đẩy việc điều tra thêm. Tuy nhiên, trong những năm qua, Human Rights Watch đã thường xuyên lờ đi, thậm chí không nhắc đến Pháp Luân Công trong các báo cáo về Trung Quốc.

Các tổ chức nhân quyền thể hiện sự quan tâm có chọn lọc, đặc biệt là việc thiếu quan tâm đến thực trạng thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ theo chỉ đạo của nhà nước. Những cáo buộc này có nhiều bằng chứng xác thực: một tòa án độc lập, do công tố viên Liên Hợp Quốc Geoffrey Nice đứng đầu, đã kết luận rằng, thu hoạch nội tạng cưỡng bức đã diễn ra trên quy mô lớn, có thể lên đến hàng chục nghìn nạn nhân mỗi năm, với sự đồng thuận của các quan chức Trung Quốc. Nếu phán quyết này đúng, đây sẽ là một trong những cuộc khủng hoảng nhân quyền nghiêm trọng nhất của thế kỷ 21. Tuy nhiên, khi được phóng viên hỏi, Human Rights Watch đã lảng tránh vấn đề này. Amnesty International đồng ý rằng những cáo buộc này cần được điều tra, nhưng có vẻ không phải do chính họ thực hiện. Mười năm trước, khi bàn về bằng chứng cho thấy các tù nhân lương tâm Pháp Luân Công bị giết để lấy nội tạng, một nhà nghiên cứu đã thì thầm: “Tôi tin điều đó.” Nhưng cả hai tổ chức đều không dám công khai lên tiếng về điều này.

Bắc Kinh vừa tìm cách đàn áp các bài viết và nghiên cứu có thiện cảm với Pháp Luân Công, vừa đồng thời đẩy mạnh việc tuyên truyền các luận điểm của riêng mình về nhóm này. Cụ thể, Đảng Cộng sản Trung Quốc tiến hành các chiến dịch thông tin sai lệch và tuyên truyền “đen” (không ghi rõ nguồn gốc hoặc cố tình gán sai nguồn). Trong những năm gần đây, Ban Công tác Mặt trận Thống nhất của Đảng đã trở nên ngày càng tham vọng hơn khi tìm cách lôi kéo các học giả, nhà báo, và những người có ảnh hưởng trên mạng xã hội ở phương Tây tham gia vào những hoạt động này. Đổi lại, các cá nhân này nhận được các khoản thanh toán và lợi ích khác. Họ được yêu cầu tuyên truyền quan điểm rằng Pháp Luân Công là một “tà giáo” và rằng những người tu luyện này không xứng đáng nhận được sự tôn trọng hoặc cảm thông.

Sự lạ thường

Những người tu luyện Pháp Luân Công đôi khi tự tạo bất lợi cho mình khi truyền đạt thông điệp tới công chúng. Điều này trở nên khó khăn hơn bởi phần lớn những người tu luyện Pháp Luân Công ở phương Tây là những người nhập cư thế hệ đầu tiên. Được giáo dục trong môi trường của một nhà nước cộng sản, họ thường không quen thuộc với các giá trị thẩm mỹ và nhạy cảm văn hóa của người phương Tây.

Ví dụ, trên vỉa hè ở Sydney, những người thỉnh nguyện trung niên Trung Quốc thường cầm biểu ngữ với dòng chữ như “Trời diệt Trung Cộng.” Cách tiếp cận này tuy chân thành và mộc mạc, nhưng phong cách như vậy khó có thể thu hút được sự ủng hộ rộng rãi hay tạo uy tín trong xã hội. Thực tế, rất ít người lựa chọn ủng hộ các vấn đề xã hội dựa trên nguyên tắc mà chủ yếu là cân nhắc đến uy tín sẽ nhận được từ xã hội.

Các học viên Pháp Luân Công thiền định để phản đối trước Đại sứ quán Trung Quốc tại Washington DC vào năm 2008
Các học viên Pháp Luân Công thiền định để phản đối trước Đại sứ quán Trung Quốc tại Washington DC vào năm 2008 (William Neuheise/Flickr).

Hơn nữa, hệ thống tín ngưỡng của Pháp Luân Đại Pháp đôi khi có thể bị hiểu nhầm là xa lạ và khó tiếp cận, đặc biệt khi bị tách rời khỏi bối cảnh lịch sử, tôn giáo và văn hóa rộng lớn. Pháp Luân Đại Pháp có nguồn gốc từ các thực hành tu luyện cả thân và tâm trong Phật giáo và Đạo giáo, và các bài giảng của pháp môn bao gồm những khái niệm về phép màu, luân hồi, sự chiếm hữu của phụ thể và sự tồn tại của Thần. Thực ra con người dùng cảm tính để nhìn nhận sự việc được xem là chưa đầy đủ và dễ gây hiểu lầm, trong khi ranh giới giữa thế giới vật chất và thế giới tâm linh là mơ hồ. Cốt lõi của việc tu luyện Pháp Luân Công là lời hứa về sự thăng hoa thông qua thiền định, tự soi xét nội tâm và đề cao đạo đức. Vũ trụ quan của nó phức tạp, khó hiểu và hoàn toàn xa lạ đối với người phương Tây – tuy nhiên, nếu nhìn từ góc độ thế tục thì nó cũng không khác gì nhiều so với bất kỳ tôn giáo nào. Nếu bạn tìm hiểu tiểu sử của các cao tăng nổi tiếng trong Đạo giáo và Phật giáo, bạn sẽ thấy họ có vẻ kỳ dị như: có những vị bất tử biến mất vào quả bầu, các nhà sư Phật giáo tự thiêu khi đạt giác ngộ, các Đạo sĩ giả chết bằng cách biến thành chổi, và còn rất nhiều điều kỳ lạ khác.

Mặc dù có vẻ ngoài khác biệt so với những gì mọi người thường thấy, Pháp Luân Công hoàn toàn không phù hợp với các tiêu chí thường được gán cho cái gọi là “tà giáo”: pháp môn này không có tổ chức chính thức, không có quy tắc hay thủ tục cứng nhắc. Một trong số ít quy tắc của Pháp Luân Công là cấm thu tiền hay thu phí dưới bất kỳ hình thức nào. Pháp Luân Công không có hệ thống thành viên, không có phân cấp, và cũng không can thiệp vào đời sống cá nhân của người tu luyện. Pháp môn này tôn trọng các tôn giáo và tín ngưỡng khác, và những người tu luyện Pháp Luân Công vẫn tham gia vào cuộc sống bình thường: họ làm việc, kết hôn với người không tu luyện, và có quan điểm đa dạng về các vấn đề chính trị, xã hội. Tuy việc gán nhãn “tà giáo” không phản ánh đúng bản chất của Pháp Luân Công, nhưng nó đã tạo ra sự nghi ngờ và làm vỏ bọc đạo đức cho các tổ chức, những tổ chức vì lợi ích riêng mà làm ngơ trước sự bức hại, tra tấn và giết hại phi pháp những người tu luyện.

Một bước tiến, hai bước lùi

Bị phớt lờ bởi phần lớn giới tinh hoa văn hóa và truyền thông, những người tu luyện Pháp Luân Công ở phương Tây đã tự mình quyết định vận mệnh chính mình. Để đối phó với việc kiểm duyệt internet của Trung Quốc, họ đã tạo ra các công cụ vượt qua kiểm duyệt, hiện nay được hàng triệu người trên thế giới sử dụng. Để đối phó với tuyên truyền từ các phương tiện truyền thông do nhà nước kiểm soát, họ đã tự tạo ra tờ báo và các kênh truyền hình vệ tinh — ban đầu bằng tiếng Trung, sau đó mở rộng sang nhiều ngôn ngữ khác. The Epoch Times, một tờ báo bảo thủ của Mỹ do những người di cư Trung Quốc và tu luyện Pháp Luân Công sáng lập, hiện đang cạnh tranh về lượt xem trực tuyến với các tổ chức truyền thông lớn.

Vì tin rằng cuộc bức hại của họ xuất phát từ việc Đảng Cộng sản Trung Quốc phá hủy nền văn hóa đạo đức và tinh thần truyền thống của đất nước, họ đã thành lập các công ty nghệ thuật biểu diễn cổ điển với mục tiêu phục hồi lại văn hóa truyền thống đó (Shen Yun, một công ty múa do các tu luyện viên Pháp Luân Công sáng lập, hiện nay có doanh thu từ bán vé và ngân sách quảng cáo lên đến hàng chục triệu đô la). Trong khi đó, tại Trung Quốc, họ vận hành các mạng lưới in ấn ngầm, tương tự như Samizdat, đối mặt với nguy cơ bị bắt giữ bất cứ lúc nào khi phát hành các tài liệu bị cấm và chỉ trích chế độ cộng sản.

Những nỗ lực này bắt đầu gần như không có nguồn tài chính và không có tổ chức lớn nào đứng sau. Họ chủ yếu dựa vào các tình nguyện viên, trong đó nhiều người là những người di cư và tị nạn thế hệ đầu, đã trải qua những tổn thương nghiêm trọng và đối mặt với những mối đe dọa trả thù từ chế độ ĐCSTQ. Trong một bối cảnh khác, những sáng kiến này có thể được coi là những chiến công anh hùng của phong trào phản kháng không bạo lực chống lại sự áp bức độc tài của chủ nghĩa cộng sản. Tuy nhiên, bằng cách từ chối chấp nhận vai trò mãi mãi là nạn nhân của cuộc bức hại, và tự tổ chức phát triển một cộng đồng độc lập mà không cần dựa vào các tổ chức lớn, những người tu luyện Pháp Luân Công đã không để cho những người muốn trở thành “người cứu giúp” có cơ hội này. Thành công ban đầu trong việc thu hút sự chú ý của công chúng cũng đi kèm với một nghịch lý đầy chua xót: Giờ đây, Pháp Luân Công bị xem là quá mạnh mẽ và tổ chức tốt, đến mức cần phải bị làm suy yếu.

Nhiều tổ chức truyền thông, vốn đã phớt lờ và thậm chí bao che cho việc giam giữ hàng loạt, tra tấn và giết hại những người tu luyện Pháp Luân Công của ĐCSTQ trong nhiều thập kỷ, nay lại bắt đầu quan tâm đến Pháp môn tu luyện này, nhưng chỉ với mục đích soi mói. Các nhà bình luận tự xưng là “tiến bộ” đã cáo buộc những người tu luyện Pháp Luân Công không tin tưởng báo chí, từ đó gọi họ là “bí mật”. Tờ New York Times đưa tin về các vụ bắt cóc, tra tấn và ép buộc từ bỏ đức tin ở Trung Quốc như thể đây chỉ là một phần của “chiến dịch truyền thông”, đồng thời ám chỉ rằng các nạn nhân có thể đã phóng đại câu chuyện.

Đài CBC của Canada thậm chí còn cáo buộc những người tị nạn Pháp Luân Công gốc Trung Quốc là “phân biệt chủng tộc” với người Trung Quốc, chỉ vì họ dám lên tiếng chỉ trích chế độ độc tài của chính quyền Trung Quốc.

Trước đây, The Epoch Times không bị truyền thông để ý đến vì chỉ đơn thuần đưa tin về vấn nạn lạm dụng ghép tạng và tra tấn trong các trại lao động ở Trung Quốc. Tuy nhiên, khi tờ báo này bắt đầu đưa tin ủng hộ chính quyền Trump, gần đây nhất là việc đề cập đến các cáo buộc gian lận bầu cử chưa được chứng minh, nó đã trở thành mục tiêu bị tấn công liên tục bởi các nhà báo tự xưng là tiến bộ. Những nhà báo này còn chế giễu các học viên tu luyện Pháp Luân Công là bị “ám ảnh” với mối nguy từ chủ nghĩa cộng sản, mặc dù lý do đã quá rõ ràng. Một phóng viên của New York Times thậm chí còn mỉa mai rằng đó là vì “những lý do không xác định.”

Trong một nghiên cứu về hoạt động vận động nhân quyền xuyên quốc gia, nhà xã hội học Andrew Junker đã tóm tắt hoàn cảnh đầy bất hạnh của Pháp Luân Công như sau: “Thật đáng thương cho bất kỳ nhóm người nào dám từ chối cả tầm nhìn bá quyền của ĐCSTQ và sự lựa chọn tiến bộ của phương Tây, bởi nhóm đó sẽ phải đối mặt với sự bôi nhọ và bạo lực không ngừng từ ĐCSTQ, cùng sự thờ ơ tàn nhẫn từ phương Tây”.

Tất cả xung đột đều mang tính chất tôn giáo

Có một lý do khác khiến cách đối xử với Pháp Luân Công nói riêng và cuộc đàn áp tôn giáo nói chung thường bị các tổ chức văn hóa ngày càng tiến bộ ở phương Tây thờ ơ. Đơn giản là, các tín ngưỡng hữu thần thường không phù hợp với các quan niệm tiến bộ tự do về tiến bộ xã hội.

Với những lý do tương tự như việc Pháp Luân Đại Pháp bị coi là đối nghịch với chủ nghĩa duy vật Marxist ở Trung Quốc, các quan điểm vũ trụ và giáo lý đạo đức truyền thống của Pháp Luân Đại Pháp cũng bị xem là sai lệch so với mục tiêu của chủ nghĩa tiến bộ, vốn chú trọng vào sự hiện đại và vô thần. Như học giả Eric Voegelin, người nghiên cứu về các chế độ độc tài và là người tị nạn khỏi chế độ phát xít, đã nói: “Ranh giới thực sự trong cuộc khủng hoảng hiện nay không phải là giữa những người tự do và những người theo chế độ độc tài, mà là giữa những người tin vào các giá trị tôn giáo và triết học siêu việt với những người theo chủ nghĩa tự do và chế độ độc tài lấy quyền lực làm trung tâm.”

Nhận thức này có thể trái ngược với suy nghĩ của những người cho rằng chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tự do là đối nghịch: một bên ủng hộ chuyên chế và yêu cầu tuân thủ tuyệt đối, trong khi bên kia bảo vệ quyền tự do cá nhân. Tuy nhiên, dù có sự khác biệt rõ rệt, hai hệ tư tưởng này lại chia sẻ một số quan điểm chung. Cả hai đều tin rằng lịch sử tiến triển theo hướng tích cực: quá khứ bị coi là tối tăm, phi lý và áp bức, trong khi tương lai luôn hứa hẹn sự giải phóng. Cả hai đều cho rằng muốn giải thoát, xã hội cần từ bỏ các tập quán và truyền thống cũ. Khi loại bỏ thành kiến và mê tín tôn giáo, xã hội sẽ được tổ chức hợp lý hơn dựa trên các nguyên lý đúng đắn. Cả hai hệ tư tưởng đều thờ ơ, thậm chí có thể là thù địch với các tuyên bố tôn giáo về một thực tại thiêng liêng hay siêu việt, và chỉ tập trung vào thế giới vật chất, hiện hữu này. Cả hai đều có niềm tin mạnh mẽ vào khả năng của khoa học trong việc giải quyết các vấn đề về đau khổ và bất công, và đều tìm cách chinh phục thiên nhiên thông qua sức mạnh của ý chí, tri thức và sáng tạo con người.

Đảng Cộng sản Trung Quốc nhận thức rằng hệ thống tín ngưỡng của Pháp Luân Công đi ngược lại với những giả định của chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tự do. Trong khi các tư tưởng này tìm cách giải phóng con người khỏi các ràng buộc của tự nhiên và tập quán, Pháp Luân Công lại dạy rằng tự do đến từ việc rèn luyện phẩm hạnh và tu dưỡng bản thân, sống hòa hợp với tự nhiên. Một người thật sự tự do khi anh ta biết hài lòng với những gì mình có, và khi những mong muốn của anh ta không vượt qua các giá trị và chuẩn mực đạo đức đúng đắn. Thay vì nhìn nhận lịch sử như một con dốc đi lên hướng tới lý trí hoàn hảo và sự giải phóng, Pháp Luân Công coi lịch sử là một chu kỳ, trong đó thời đại hiện tại được xem như giai đoạn suy thoái và đạo đức đi xuống (hay còn gọi là giai đoạn “Mạt Pháp” trong thuật ngữ Phật giáo). Theo Pháp Luân Công, sự thiếu hiểu biết và đau khổ là những đặc điểm cố hữu của con người, do bản tính ích kỷ vốn có của chúng ta.

Pháp lý của Pháp Luân Công cũng cho rằng những vấn đề vĩnh cửu của kiếp người không thể giải quyết bằng các biện pháp chính trị hay xã hội. Cả bản chất con người và xã hội đều không thể được hoàn thiện bằng các phương tiện của con người, như những gì các nhà lý luận cộng sản và tiến bộ hình dung. Thay vì vậy, con đường dẫn đến sự giải thoát được xem là một hành trình cá nhân, chỉ có thể đạt được trong kiếp sau, và thông qua việc tu dưỡng linh hồn. Theo Đảng Cộng sản Trung Quốc, những tư tưởng này là tà thuyết. Như Tân Hoa Xã từng viết, bằng cách khuyến khích con người tìm kiếm sự cứu rỗi vượt ngoài thế giới này, Pháp Luân Công đã “đi ngược lại việc xây dựng chủ nghĩa xã hội mang đặc tính Trung Quốc” và do đó phải bị bức hại.

Người ta có thể tự hỏi liệu đôi khi những cách suy nghĩ tương tự có đang được những người theo chủ nghĩa tự do tiến bộ ở phương Tây áp dụng hay không. Chẳng hạn, vào năm 2006, hội đồng thành phố San Francisco đã thông qua một nghị quyết bày tỏ sự ủng hộ với các học viên Pháp Luân Công bị tra tấn. Nhưng nghị quyết này suýt bị hủy bỏ sau khi một nhà báo theo trường phái tiến bộ bày tỏ sự bất bình vì phát hiện nhóm người tu luyên ở Trung Quốc này có quan điểm bảo thủ về vấn đề tình dục. Điều đáng nói là các học viên Pháp Luân Công chưa bao giờ cố ép buộc người khác phải chấp nhận quan điểm của họ, và quan điểm của họ về vấn đề này cũng gần như giống với các tôn giáo lớn khác trên thế giới. Dẫu vậy, thông điệp được ngầm hiểu rất rõ: nếu bạn không công khai ủng hộ các giá trị xã hội mang tính tiến bộ, thì có lẽ bạn xứng đáng bị đẩy vào trại cải tạo lao động.

Tất nhiên, có rất nhiều người, trong đó có cả những người theo chủ nghĩa tự do và tiến bộ — luôn bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng và niềm tin cá nhân, ngay cả đối với những người có quan điểm trái ngược với họ. Những người này thường tiếp cận sự khác biệt ý kiến với thái độ khoan dung và khiêm nhường, đồng thời kiên quyết phản đối các hành vi tra tấn hay sát hại người vô tội ở bất kỳ đâu.

Nhưng đối với những người bị ý thức hệ kiểm soát, khái niệm đúng và sai có thể mất đi ý nghĩa rõ ràng: họ cho rằng tự do tín ngưỡng là điều cần được bảo vệ, nhưng chỉ áp dụng cho những ai “cùng phe.” Họ xem những định kiến gây tổn thương đối với các nhóm thiểu số là đáng lên án, nhưng lại làm ngơ nếu đối tượng là những người bảo thủ tôn giáo. Họ hô hào: “Hãy tin vào lời kể của nạn nhân!” — nhưng nếu những nạn nhân này lên tiếng tố cáo sự đàn áp của một chế độ cộng sản, họ lại cho rằng lời kể đó bị phóng đại. Họ nói rằng cần thúc đẩy sự đa dạng, khoan dung và hòa nhập, nhưng lại không dành điều đó cho những ai không thuộc “nhóm của mình.”

Khi tất cả các tiêu chuẩn đạo đức bị bóp méo, ngay cả những hành động tàn bạo như diệt chủng cũng có thể được biện minh, miễn là nó được coi là phục vụ cho mục tiêu xây dựng một “thiên đường trần gian.” Như Walter Duranty, một nhà báo từng đoạt giải Pulitzer và là người ủng hộ Liên Xô của tờ The New York Times, từng nói:: “Bạn không thể làm món trứng ốp lết mà không làm vỡ vài quả trứng.”

Đây là sự khác biệt quan trọng nhất. Khác với cách suy nghĩ cho rằng đúng sai là tương đối của những người theo chủ nghĩa cộng sản và tiến bộ, Pháp Luân Công tin rằng có một tiêu chuẩn đạo đức khách quan, không thay đổi theo thời gian hay ý kiến của con người. Sự thật vẫn là sự thật, ngay cả khi không ai công nhận nó. Điều gì thiện lương vẫn là thiện lương, ngay cả khi bị đàn áp, chế nhạo, hoặc bị gọi sai là điều xấu. Và những ai kiên trì theo đuổi những giá trị đạo đức ấy chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng, nếu không trong cuộc sống hiện tại thì sẽ ở kiếp sau.

Vì những người vẫn đang chịu đựng đau khổ trong các trại lao động ở Trung Quốc, hoặc đã bị sát hại trong khi thế giới ngoảnh mặt làm ngơ, chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng họ đã đúng.

Hòa Tâm (Dịch từ bản Tiếng Anh: https://archive.ph/Uf8K0)

Bài viết liên quan

Luật sư Carlos Iglesias của HRLF (thứ hai từ phải) và nhà hoạt động dân chủ Ngụy Kinh Sinh (giữa) đứng cùng với các nạn nhân của cuộc đàn áp Pháp Luân Công

Diễn biến pháp lý quốc tế: Các cáo trạng mang tính bước ngoặt đối với các quan chức cấp cao ĐCSTQ về tội tra tấn, tội ác chống lại loài người, và tội diệt chủng

Sau quá trình điều tra kỹ lưỡng, bao gồm xem xét các báo cáo từ bên thứ ba và lắng nghe lời khai của các nạn nhân Pháp Luân Công, các thẩm phán ở Tây Ban Nha và Argentina kết luận rằng những hành vi vi phạm nhân quyền trên diện rộng đối với các…