
Trong một lần tìm đọc thông tin về Pháp Luân Công, tôi thấy một video với tiêu đề: “Pháp Luân Công – Những hình ảnh lịch sử”. Tôi mở ra xem. Thế rồi những hình ảnh trong video khiến tôi cứ suy nghĩ miên man…
Video: “Pháp Luân Công – Những hình ảnh lịch sử”
Dòng sông thời gian vẫn đang trôi. Nhân loại hôm nay đang điềm nhiên sống như thể cuộc đời vẫn như thế. Tuy nhiên khi bức màn lịch sử thực sự được vén lên, người ta sẽ chấn động, bàng hoàng đến ngây dại. Và rồi khi rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều năm tháng qua đi, nhân loại mai sau sẽ coi giai đoạn lịch sử mà nhân loại chúng ta đang trải qua hôm nay như một câu chuyện thần thoại.
Ngày nay, nhiều người đã biết ở các mức độ khác nhau về Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện Phật gia thượng thừa đã được phổ truyền đến 156 quốc gia. Ngày nay thế giới đã biết về cuộc đàn áp tà ác chưa từng có của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với Pháp Luân Công. Người ta cũng có thể đã từng nghe nói rằng trước khi đàn áp Pháp Luân Công, ĐCSTQ đã từng ủng hộ tích cực đối với pháp môn này. Người ta có thể cũng nghe nói rằng, trong vòng bảy năm, từ 13/5/1992 đến đầu năm 1999, ở Trung Quốc có từ 70-100 triệu người tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi cũng đã từng nghe như thế. Tuy nhiên, “trăm nghe không bằng một thấy”. Tôi đã hết sức chấn động khi xem những hình ảnh lịch sử về Pháp Luân Công trước khi pháp môn này bị đàn áp. Một video dài hơn 9 phút, chỉ toàn các hình ảnh học viên Pháp Luân Công Trung Quốc luyện công tập thể, có thể nói đó là những rừng người. Bất giác tôi nghĩ đến và thấy biết ơn người đã chế tạo ra máy ảnh. Nếu không có những bức ảnh ấy, người ta liệu có thể tưởng tượng, liệu có thể tin Pháp Luân Công đã từng hưng thịnh đến như thế trên đất nước Trung Hoa, nhất là trong bối cảnh từ 20/7/1999, ĐCSTQ dùng toàn lực để tuyên truyền rằng Pháp Luân Công là “tà giáo”, “tà đạo” và đã thực hiện tiêu diệt Pháp Luân Công bằng mọi giá?

Khi nhìn những bức ảnh chụp cảnh 2.000 người, 4.000 người, 5.000 người, 10.000 người Trung Quốc luyện công tại các nơi công cộng trước năm 1999, người ta sẽ không thể không nghẹn ngào chua xót với ý nghĩ rằng, môn tu luyện được nhiều người, rất nhiều người Trung Quốc theo học đến như thế, các điểm luyện công xuất hiện trên khắp đất nước Trung Hoa rộng lớn như hoa nở mùa xuân, môn tu luyện từng phát triển trong bảy năm liền trong sự ủng hộ của Chính quyền Trung Quốc với những giải thưởng cao quý được trao tặng như thế … trong phút chốc bỗng bị quy tội là “tà giáo”. Thế mới thấy chính quyền lãnh đạo một quốc gia hơn một tỉ dân, trong một thế giới phẳng với công nghệ thông tin hiện đại như hiện nay mà đổi trắng thay đen như thế, thì người dân nước đó đáng thương như thế nào! Họ biết tin vào đâu? Vậy mà quan chức đứng đầu của chính quyền ấy vẫn sang nước này nước khác ngoại giao mà không chút ngại ngùng, bất kể đi đến đâu cũng có học viên Pháp Luân Công quốc gia đó đến thỉnh nguyện yêu cầu chấm dứt cuộc đàn áp Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Bởi bất chấp sự đàn áp và xuyên tạc của ĐCSTQ, thế giới vẫn đón nhận và tôn vinh Pháp Luân Công.
Một quan chức Trung Quốc nói rằng, mỗi năm, mỗi người tu luyện Pháp Luân Công tiết kiệm được 1000 nhân dân tệ phí y tế. Vậy thì một trăm triệu người (100.000.000 người) một năm sẽ tiết kiệm được 1000 tệ x 100.000.000 người = 100.000.000.000 tệ (một trăm tỷ). Một con số khổng lồ! Nếu không bị đàn áp, thì con số ấy sẽ còn lớn đến nhường nào? Vậy mà vì đàn áp, không chỉ không tiết kiệm được nhiều chi phí y tế, mà còn mất ¼ ngân sách quốc gia đầu tư cho việc đàn áp, thiệt hại lớn đến nhường nào? Ấy là mới chỉ nói thiệt hại về tài chính. Thiệt hại về các phương diện khác, đặc biệt là về nhân mạng và sự băng hoại đạo đức thì hoàn toàn không thể đong đếm được, hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng.
Do ảnh hưởng của chiến dịch tuyên truyền bôi nhọ, xuyên tạc, phỉ báng Pháp Luân Công của ĐCSTQ, đại đa số người dân quốc gia này tin theo và quay lưng lại với Pháp Luân Công. Họ kỳ thị, xa lánh người tu luyện Pháp Luân Công, nhiều người ủng hộ, thậm chí trực tiếp tham gia cuộc đàn áp. Trong chiến dịch đàn áp này, xuất hiện một loại tội ác chưa từng có trong lịch sử nhân loại. ĐCSTQ, đứng đầu là Giang Trạch Dân, hậu thuẫn cho các bệnh viện của ngành quân đội và ngành công an, mổ sống cướp nội tạng các học viên Pháp Luân Công đang sống để phục vụ cho ngành du lịch cấy ghép tạng vô cùng béo bở. Con người ta có phần xác và phần hồn. Linh hồn người liệu có thể nghĩ ra kiểu bức hại này chăng hay chỉ ma quỷ mới nghĩ ra cách ấy? Nạn nhân của cuộc đàn áp này chỉ vì muốn thực hành đức tin của mình đối với Phật Pháp “Chân-Thiện-Nhẫn” mà bị bức hại như thế.

Gần đây truyền thông đưa tin, Tập Cận Bình, người đứng đầu ĐCSTQ hiện nay, còn trực tiếp ra lệnh đẩy mạnh cuộc đàn áp Pháp Luân Công trên thế giới, đặc biệt là ở Mỹ, vì Mỹ là quốc gia ủng hộ tích cực đối với Pháp Luân Công. Tại sao ĐCSTQ cứ nhất định muốn tiêu diệt Pháp Luân Công đến thế? Tôi nghĩ đến cuốn “Cửu bình” (Chín bài bình luận về ĐCS) mà Trung Cộng rất khiếp sợ. Đọc cuốn sách ấy, người ta mới hiểu tường tận về ĐCSTQ. Nhiều người phải bỏ dở, không dám đọc tiếp, vì kinh hãi.
Tại sao Pháp Luân Công phát triển một cách phi thường như thế, không chỉ ở Trung Quốc mà cả trên thế giới, từ Pa-ri hoa lệ đến những vùng đất nghèo nàn lạc hậu của lục địa đen – châu Phi? Tại sao ĐCSTQ sợ Pháp Luân Công như thế? Và tại sao ĐCSTQ không thể “chiến thắng” Pháp Luân Công như Giang Trạch dân đã từng mong tưởng? Bởi Pháp Luân Công không phải là một môn khí công thông thường mà là Đại Pháp của Phật gia, truyền xuất ra vào thời mạt Pháp này để cứu độ chúng sinh. Vì thế, ĐCSTQ dù có ảo vọng và ngông cuồng đến đâu đi nữa thì kết cục vẫn là thất bại và bị tiêu diệt. Bởi tà không thể thắng được Chính. Đó là Thiên lý, là Pháp lý của vũ trụ.

Tôi cũng nhớ đến những bài viết chứa đựng sự từ bi vô lượng của Đại sư Lý Hồng Chí gửi đến chúng sinh trong những năm gần đây, nhất là hai bài “Vì sao có nhân loại” và “Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh”. Tâm nguyện cứu chúng sinh của Đại sư khiến tôi luôn muốn cúi đầu thành tâm kính bái Ngài.
Một ngày không xa, những hình ảnh lịch sử của Pháp Luân Công như trong video mà tôi đã xem sẽ không chỉ xuất hiện trở lại trên khắp đất nước Trung Hoa mà còn xuất hiện ở khắp mọi nơi trên khắp thế giới. Những ai biết phân biệt Thiện và ác, Chính và tà trong cuộc chiến giữa Pháp Luân Công và Đảng Cộng sản Trung Quốc đang diễn ra hiện nay sẽ là những người được chứng kiến tương lai ấy.

Tác giả: Hàn Mai