Hội họa Trung Hoa: “Nguồn gốc”

Tác giả: Thiên Ngoại Khách (Khách từ Ngoài Trời – chú thích của người dịch)
[Chính Kiến Net – ngày 09 tháng 10 năm 2015]

Bức tranh này có tên là “Nguồn gốc”, là tác phẩm thứ hai sau bức “Đánh thức”. Thực ra, nói đến quá trình sáng tác của tôi thì không thể không nhắc đến uy lực của Đại Pháp và ân huệ mà Sư phụ ban cho tôi. Từ nhỏ tôi đã yêu thích hội họa, đặc biệt sau khi tiếp xúc với tranh Trung Hoa thì càng gắn bó không rời. Trước khi vào đại học, tôi hoàn toàn mày mò tự học, chưa từng theo học danh sư nào. Mãi đến khi vào đại học, gặp được một người thầy nghiêm khắc, tôi mới thực sự bước vào cánh cửa kỹ pháp**. Nhờ vào niềm yêu thích chân thành và tinh thần tìm tòi nghiên cứu, dần dần tôi đạt được một trình độ nhất định trong việc sao chép các bức tranh cổ, được các thầy cô, bạn bè và những người yêu thích trong giới mỹ thuật nhiệt tình đón nhận. Thực ra bây giờ nghĩ lại, tất cả những điều đó chính là đang đặt nền móng cho việc sáng tác để chứng thực Đại Pháp hôm nay.

Toàn cảnh bức tranh “Nguồn gốc” (chú thích của người dịch)
Toàn cảnh bức tranh “Nguồn gốc” (chú thích của người dịch)

Tính từ khi tốt nghiệp đến nay đã năm năm, nhưng do tu luyện không tinh tấn, mãi đến năm nay tôi mới bắt đầu chuyển hướng sáng tác sang chứng thực Đại Pháp. Mặc dù trước kia tôi đã làm những điều không tốt, nhưng Sư phụ không bỏ rơi tôi, Người còn ban cho tôi trí huệ, giúp tôi lĩnh hội được tinh hoa và huyền cơ của sáng tác hội họa, mở ra cánh cửa sáng tạo cho tôi.

Hội họa Trung Hoa chia thành ba loại chính: sơn thủy, nhân vật và hoa điểu (tranh vẽ hoa và chim). Trong quá trình học tập trước đây, tôi dành nhiều công sức nhất cho thể loại hoa điểu, tiếp theo là nhân vật, còn sơn thủy thì gần như chưa học. Khi học Pháp, tôi hiểu rằng chủ thể sáng tác nên là Thần, lúc đó tôi hiểu một cách nông cạn rằng sau này chỉ nên vẽ Thần, còn sơn thủy và hoa điểu thì nên hạn chế. Vì vậy khi người khác hỏi về hướng sáng tác tương lai, tôi luôn trả lời là vẽ nhân vật. Nhưng cuối cùng, tôi lại bất ngờ mở được cánh cửa sáng tạo trong lĩnh vực sơn thủy, và trong quá trình đó, dưới sự dẫn dắt của Pháp lý Đại Pháp, tôi đã mở rộng nhận thức về sáng tác tranh Trung Hoa: thực ra Thần không chỉ thể hiện qua hình tượng con người, mà cảnh vật tự nhiên cũng đều là sinh mệnh, đều do Thần sáng tạo nên. Cả vũ trụ cũng là do Thần tạo nên, mỗi tầng Thiên thể vũ trụ, bản thân nó cũng chính là Thần. Vậy thì tôi dùng hình tượng Tiên cảnh để thể hiện vẻ đẹp và sự thần thánh của Đại Pháp chẳng phải cũng là vượt khỏi cảnh giới con người sao? Chẳng phải cũng chính là đang thể hiện Thần sao? Vì vậy người xem mới cảm thấy xúc động, ít nhất là họ sẽ thấy rất đẹp.

Các tác phẩm kinh điển còn tồn tại đến ngày nay, tuy kinh điển, nhưng rất hiếm thấy tác phẩm nào tràn đầy Thần tính, gần như không có. Cho nên tôi nghĩ, cảnh giới mà tiền nhân đạt được, chỉ là để làm nền cho sáng tác chân chính của đệ tử Đại Pháp ngày hôm nay. Vì vậy việc học tập kinh nghiệm của người xưa là vô cùng cần thiết, đó là con đường ngắn nhất. Học cổ nhân là đứng trên vai người xưa để đi xa hơn, chứ không phải như một số người ngày nay bị quan niệm danh lợi làm mờ mắt, khinh thường việc học cổ nhân và lấy cái gọi là “đổi mới” làm “Thánh kinh” để dẫn đường. Chính điều đó đã khiến tranh Trung Hoa ngày nay suy thoái.

  Một phần của bức tranh  “Nguồn gốc” (chú thích của người dịch)
Một phần của bức tranh “Nguồn gốc” (chú thích của người dịch)

Vì thế, khi tôi chưa có chút kinh nghiệm sáng tác sơn thủy nào mà đã có thể vẽ ra tác phẩm lớn như thế này, chẳng phải là một kỳ tích sao? Đây là điều mà ngay cả bản thân tôi trước đây cũng chưa từng nghĩ tới. Tôi biết đây là nhờ tôi đã thay đổi trạng thái tu luyện từ đầu năm đến nay, có được sự lĩnh ngộ Pháp lý ở tầng cao hơn trước, và nhờ đó nhận được sự từ bi ban phúc của Sư phụ.

Bức tranh này vẫn sử dụng phong cách sơn thủy truyền thống với màu lam lục. Những ngọn núi sừng sững tầng tầng lớp lớp vươn cao thể hiện khí thế hùng vĩ của đại sơn, hàm chứa ý nghĩa sâu sắc. Trên cao vẽ một quyển sách, tượng trưng cho Đại Pháp. Một đoàn Thần Phật hùng vĩ bước ra từ quyển sách, dáng vẻ mỗi vị mỗi khác: có vị lập chưởng chính niệm, có vị nâng lư hương, có vị tay nâng bảo tháp, có vị tưới nước cam lộ, có vị thi triển pháp lực, có vị múa kiếm, có vị gảy đàn… Xung quanh các Thần Phật là những Pháp Luân xoay chuyển, tượng trưng cho việc họ là Thần trong Pháp, sẽ hạ thế dưới nhiều hình thức để trợ Sư Chính Pháp, khai sáng văn minh Thần truyền Trung Hoa.

Bức tranh còn hàm chứa một tầng ý nghĩa nữa, chính là muốn thể hiện câu đầu tiên trong bài “Luận Ngữ” trong sách “Chuyển Pháp Luân”: “Đại Pháp là trí huệ của Sáng Thế Chủ. Ông là căn bản của khai thiên tịch địa, của tạo hóa vũ trụ.” Đây cũng chính là nguồn gốc tên gọi của bức tranh này. Cây cối, nhà cửa và bản thân ngọn núi đều tượng trưng cho nền văn minh Trung Hoa. Những áng mây trắng tỏa sáng từ trên xuống tạo thành một mạch năng lượng từ Thần phát xuất ra, tỏa ra từ góc dưới bên trái bức tranh, khiến người xem có thể được thụ ích. Ở góc dưới bên phải có một người đang đi bộ, mang nhiều tầng ý nghĩa. Người thường cũng có thể đoán được đó là một người tu Đạo, vừa tương ứng với Thần trên trời, vừa thể hiện văn hóa Trung Hoa cầu Đạo, tu Đạo. Xuyên qua không gian thời gian đến hôm nay, người ấy chính là một đệ tử Đại Pháp mang theo tài liệu chân tướng, mang điều đẹp đến cho thế gian. Nguồn gốc của tất cả những điều này đều xuất phát từ Đại Pháp, tất cả lịch sử, tất cả sinh mệnh đều là vì Pháp mà đến. Do vậy, bức tranh có tên là “Nguồn gốc”.


Hàn Mai (dịch từ bản tiếng Trung: https://www.zhengjian.org/node/148487)

Chú thích của người dịch:
*Thiên Ngoại Khách: Khách từ Ngoài Trời
**Kỹ pháp là cách sử dụng chất liệu, bút pháp, màu sắc, ánh sáng, không gian… để tạo ra hình ảnh mang tính nghệ thuật. Kỹ pháp có thể mang tính cá nhân hoặc đặc trưng của một trường phái.

Bài viết liên quan

ranh-thuy-mac-Trung-Quoc-Danh-thuc

Tranh thủy mặc Trung Quốc: “Đánh thức”

Bức tranh này trong bố cục sử dụng vài khối núi lớn với các phần cục bộ, không thể thấy toàn cảnh ngọn núi, nhằm ẩn dụ rằng Đại Pháp là con đường rộng lớn vô biên, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ.