Cưỡng bức thu hoạch nội tạng “Họ giết người vô tội để lấy nội tạng”

Đại Anh bị tra tấn, ép ăn và phải trải qua các cuộc kiểm tra y tế mà cô nghi ngờ là tiền thân của việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng. 

Đại Anh, một học viên Pháp Luân Công đến từ Thâm Quyến, đã bị bắt và giam giữ hai lần: lần đầu tiên trong nhà tù dành cho phụ nữ, sau đó là trong trại lao động. Trong thời gian bị giam giữ, Đại Anh đã bị tra tấn, ép ăn và phải trải qua các cuộc kiểm tra y tế mà cô nghi ngờ là tiền thân của việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng. HEQ đã trò chuyện với Đại Anh, người hiện đã xin tị nạn tại Na Uy, về những trải nghiệm của cô. 

Bạn có thể cho chúng tôi biết đôi chút về bản thân và cuộc sống của bạn như thế nào trước khi bị bắt không? 

Tôi và chồng tôi làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước lớn, sau đó chúng tôi bắt đầu kinh doanh sản phẩm chăn ga gối đệm và công việc kinh doanh này đã rất thành công. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào tháng 10 năm 1997, khi tôi 41 tuổi. Ở độ tuổi 30, sức khỏe của tôi kém và mắc nhiều bệnh như viêm teo dạ dày, có nguy cơ cao dẫn đến ung thư dạ dày; và tôi đổ mồ hôi rất nhiều khi đi bộ, vì vậy mặc dù môi trường gia đình tôi tốt – tôi xuất thân từ một gia đình khá giả vì cha tôi làm trong quân đội – nhưng tôi không thể đi mua sắm vì tôi quá yếu. Tôi đã thử tập Thái Cực Quyền để cải thiện sức khỏe, nhưng không có tác dụng. Vì vậy tôi chuyển sang Pháp Luân Công. Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, chồng tôi và tôi đã có rất nhiều xung đột và chúng tôi đã bên bờ vực ly hôn, nhưng sau khi tu luyện, tôi tuân theo các nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” và biết cách trở thành một người tốt hơn, vì vậy môi trường gia đình đã được cải thiện rất nhiều. Bản thân tôi cũng được hưởng lợi từ Pháp Luân Công: Tôi cảm thấy bình yên hơn và tình trạng sức khỏe của tôi được cải thiện.

Lịch sử của Pháp Luân Công tại Trung Quốc là gì? Cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Công bắt đầu khi nào và tại sao? 

Pháp Luân Công được giới thiệu ra công chúng vào năm 1992 tại Trường Xuân, một thành phố ở Đông Bắc Trung Quốc. Sau khi một số người tu luyện, họ cảm thấy nó thực sự tốt, vì vậy họ đã truyền lại cho người thân và bạn bè của họ. Những người bạn và người thân đó đã tu luyện và hưởng lợi cho chính họ và vì vậy họ đã truyền lại cho bạn bè và gia đình của họ. Đến năm 1999, ngay trước khi cuộc đàn áp bắt đầu, số lượng học viên đã vượt quá 100 triệu. 

Các quan chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã nói rằng họ muốn đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhưng trước đó, họ đã thực hiện một số hành động ban đầu và mọi người nói rằng Chính phủ muốn đàn áp Pháp Luân Công. 

Đảng Cộng sản đã bị thất bại trong các phong trào khác nhau chống lại người dân và muốn đàn áp Văn hóa Truyền thống Trung Quốc – Pháp Luân Công là một loại văn hóa có nguồn gốc sâu xa trong lịch sử truyền thống của Trung Quốc – bởi vì Đảng Cộng sản là vô thần, họ không tin vào thần; vì vậy họ muốn đàn áp đức tin của mọi người. 

Khi Pháp Luân Công vẫn còn thực sự phổ biến và được phép tu luyện hợp pháp ở Trung Quốc, Kiều Thạch, một trong những nhà lãnh đạo cấp cao của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã tiến hành một cuộc điều tra. Kết luận của ông là Pháp Luân Công có lợi rất lớn và không gây hại gì cho toàn bộ đất nước và nhân dân, nhưng vì số lượng học viên tăng quá nhanh nên Lãnh đạo Chính phủ Trung Quốc lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân đã sợ hãi và bỏ tù chúng tôi. Chúng tôi không thể hiểu được cuộc đàn áp đột ngột đối với Pháp Luân Công.

Bạn bị bắt như thế nào và tại sao? 

Chỉ sau một đêm, Pháp Luân Công đã bị cấm, điều mà tôi không thể hiểu nổi. Tôi đã đến chính quyền Thâm Quyến, nơi tôi sống, để kháng cáo; nhưng cảnh sát chống bạo động đã chào đón chúng tôi. Họ đã bắt giữ chúng tôi và nhốt chúng tôi vào một trường trung học cơ sở. Tôi không hiểu tại sao, tôi nghĩ hành động của chính quyền Thâm Quyến là vô lý; vì vậy, tôi quyết định đến Bắc Kinh để kháng cáo lên chính quyền trung ương. 

Tôi đã đến văn phòng kháng cáo Bắc Kinh, nhưng khi đến nơi, có rất nhiều xe cảnh sát bên ngoài văn phòng và tôi không thể vào được; vì vậy, tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn và giơ cao biểu ngữ có dòng chữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ (‘Pháp Luân Công hảo’). Tôi thấy rất nhiều học viên khác cũng cầm biểu ngữ. Sau đó, cảnh sát đến, họ chạy khắp nơi để bắt người, rất nhiều người đã bị bắt. 

Khi chúng tôi ở Quảng trường Thiên An Môn, chúng tôi muốn lên tiếng. Chúng tôi muốn cho thế giới biết những gì đang xảy ra ở Trung Quốc bởi vì khi nhìn thấy cảnh sát, tôi biết rằng một đợt đàn áp khác sắp xảy ra. Chúng tôi nói lớn, nói rằng ‘Pháp Luân Công tốt’ vì chúng tôi biết rằng có rất nhiều nhà báo nước ngoài ở Quảng trường Thiên An Môn có thể nghe thấy chúng tôi và họ có thể truyền đạt thông điệp của chúng tôi ra thế giới bên ngoài. 

Chính quyền Trung ương không muốn nói chuyện với chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã bị bắt và bị đưa đến một ngôi nhà lớn gần Quảng trường Thiên An Môn. Chúng tôi buộc phải giơ tay và đưa biểu ngữ cho người phụ trách ở đó. Các thành phố khác nhau đều có văn phòng tại Bắc Kinh; và văn phòng chính quyền trung ương yêu cầu người phụ trách từ các văn phòng của các thành phố khác nhau đưa người của họ trở về thành phố của họ. Vì vậy ngày hôm sau, những người từ văn phòng Thâm Quyến đã đưa tôi trở lại Thâm Quyến. 

Tại Thâm Quyến, tôi bị giam giữ tại Trại giam Quận Phúc Điền. Họ yêu cầu tôi từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Công và một công tố viên nói với tôi rằng nếu tôi từ bỏ đức tin của mình, tôi có thể được thả ngay lập tức, nhưng tôi nói với họ rằng tôi không muốn từ bỏ đức tin của mình: kết quả là vào tháng 3 năm 2000, tôi đã bị kết án ba năm tù. 

Gia đình bạn đã đối phó như thế nào với vụ bắt giữ của bạn? Điều gì đã xảy ra với con bạn? 

Bố mẹ tôi khỏe mạnh, nhưng sau khi tôi bị bắt, họ nhớ tôi đến nỗi không thể ăn hay ngủ ngon. Cuối cùng, do căng thẳng về tinh thần, họ đã qua đời. Khi tôi bị giam giữ, con gái tôi mới 14 tuổi: chồng tôi cũng bị bắt cùng lúc và bố mẹ chồng tôi sống ở một thành phố khác ở tỉnh Quảng Đông, vì vậy con gái tôi bị bỏ lại một mình và cảnh sát đã quấy rối cháu ở trường. 

Bạn có thể mô tả trải nghiệm của bạn trong nhà tù và trại lao động không? 

Tại Trại giam Quận Phúc Điền, tôi đã bị tra tấn dã man. Tôi bị đánh đập và các cuộc thẩm vấn luôn diễn ra vào lúc nửa đêm khiến tôi không thể ngủ được. Tôi cũng bị ép làm lao động khổ sai, gia công dép và cây thông Noel để xuất khẩu sang các nước khác như Mỹ và Úc. Các ngón tay của tôi bị phồng rộp và trở nên biến dạng, họ đánh đập và làm nhục chúng tôi bằng cách lột quần áo của chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã tuyệt thực. Sau đó, họ ép tôi ăn: họ dùng tua vít để mở miệng tôi và nhét một ống vào miệng tôi. Trong quá trình này, họ đã làm gãy hai chiếc răng cửa của tôi và tất cả răng của tôi đều bị hư hỏng – giờ tôi phải dùng răng giả. Một ngày nọ, một viên chức nhà tù nói với tôi: ‘Tôi sẽ cho cô một cơ hội. Nếu cô nói rằng cô sẽ từ bỏ đức tin của mình thì mọi chuyện sẽ ổn, nếu không tôi sẽ nhốt cô vào phòng giam biệt lập với một bà điên sẽ tiểu vào người cô.’ Tôi đã từ chối từ bỏ đức tin của mình. 

Một đêm nọ, khi tôi đang ngủ, một tên lính canh đã đến chỗ tôi cùng với ba tù nhân hình sự. Chúng khiêng tôi xuống tầng hầm và dùng dùi cui điện để sốc điện tôi. Chúng bắt tôi quỳ xuống đất và bóp cổ tôi rất lâu. Tôi không thể nhìn thấy gì vì chúng tôi ở dưới tầng hầm và trời đã khuya, tôi không biết mắt mình có nhìn thấy được không; nhưng sáng hôm sau, tôi thấy mình không thể nhìn rõ được gì. Sự việc đó đã khiến tôi mất thị lực. 

Trong số các tù nhân, các học viên Pháp Luân Công bị đối xử tệ nhất. Chúng tôi không được phép mua những vật dụng hàng ngày để sử dụng trong phòng tắm; tôi bị cấm mua băng vệ sinh. Tôi chỉ được phép mua một hộp giấy, chúng bắt tôi viết những suy nghĩ của mình lên đó sau khi xem những video phỉ báng Pháp Luân Công. Dưới áp lực, tôi đã ngừng kinh nguyệt sau một tháng và tóc tôi chuyển sang màu bạc sau ba tháng, và huyết áp của tôi tăng cao. 

Tôi bị giam giữ tại Trại giam Quận Phúc Điền trong một năm rồi chuyển đến nhà tù nữ trong hai năm nữa, nơi điều kiện tồi tệ hơn: chúng tôi bị ép lao động khổ sai nhiều hơn. Hầu hết thời gian, chúng tôi bị ép xem các video tẩy não phỉ báng Pháp Luân Công: điều này gây ra cho tôi nhiều chấn thương tinh thần hơn là lao động khổ sai cưỡng bức. 

Vào năm 2003, chỉ hai tháng sau khi được thả khỏi trại giam đầu tiên, tôi lại bị bắt và bị đưa đến trại lao động trong hai năm. Các tù nhân trong trại lao động phải phân loại rác nhập khẩu từ Hồng Kông. Nếu tôi không tuân theo lệnh hoặc không đạt chỉ tiêu được giao, thời hạn của tôi trong trại sẽ bị kéo dài. 

Vào tháng 4 năm 2004, tất cả các học viên Pháp Luân Công trong trại lao động đều được khám sức khỏe; họ được tiêm thuốc và lấy máu. Vào ngày diễn ra các cuộc khám sức khỏe, rất nhiều cảnh sát vây quanh chúng tôi, và các bác sĩ từ bên ngoài đến, và tất cả các học viên Pháp Luân Công bị lôi vào một phòng họp.

Họ nói rằng họ sẽ tiêm cho chúng tôi nhưng chúng tôi từ chối vì chúng tôi không biết tiêm để làm gì. Tôi hỏi một lính canh tại sao chỉ có học viên Pháp Luân Công mới được tiêm và anh ta nói rằng đây là một chương trình đặc biệt của Chính phủ. Một học viên nữ có ý chí mạnh mẽ và không muốn từ bỏ đức tin của mình đã bị ép tiêm, nhưng sau khi tiêm, cô ấy đã ngất xỉu, vì vậy mọi người hoảng sợ và chạy ra khỏi phòng họp. 

Vài ngày sau, các học viên Pháp Luân Công bị lôi lên một chiếc xe buýt sang trọng có lắp đặt đầy đủ các thiết bị để thực hiện các cuộc kiểm tra y tế. Chúng tôi không được cho biết cuộc kiểm tra y tế này là để làm gì, chúng tôi chỉ bị ép phải trải qua các cuộc kiểm tra khác nhau. Tôi đã bị lấy một lọ máu lớn; Tôi hỏi lính canh tại sao họ lại lấy nhiều như vậy, và anh ta nói rằng nó được sử dụng cho nhiều loại kiểm tra khác nhau. 

Họ chụp X-quang và sau đó chúng tôi đến phòng khám trong tù, nơi họ kiểm tra thận của tôi và thực hiện điện tâm đồ. Bác sĩ đó dừng lại một lúc và hỏi tôi có vấn đề gì về tim không. Tôi nói với họ rằng tôi đã bị bức hại nghiêm trọng trong nhiều năm và đôi khi tim tôi ngừng đập. 

Ông ấy hỏi tôi về thận của tôi; Tôi nói rằng trước khi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi bị bệnh thận. Khi họ kiểm tra mắt tôi, tôi nói rằng tôi thậm chí không thể nhìn thấy chữ cái lớn nhất vì tôi đã bị đánh bằng dùi cui điện và mất thị lực. 

Chúng tôi không được thông báo về mục đích của cuộc kiểm tra y tế này và sau đó, chúng tôi không nhận được báo cáo nào về cuộc kiểm tra; thật kỳ lạ. [Tôi không biết] cho đến năm 2005 khi tôi ở nước ngoài: Tôi biết về nạn thu hoạch nội tạng đã diễn ra ở Trung Quốc trong một thời gian dài; và rằng những cuộc kiểm tra y tế đó có thể nhằm mục đích lấy đi các nội tạng khỏe mạnh, vì vậy tôi đã rất kinh hoàng.

Khi bạn ở nước ngoài, làm thế nào bạn biết được những gì đang diễn ra ở Trung Quốc?

Năm 2006 tại Washington, tôi gặp một người phụ nữ tên là Jenny. Chồng cô là một bác sĩ ở Trung Quốc và đã thực hiện việc thu hoạch nội tạng. Anh ấy không muốn làm điều đó nữa nên họ đã trốn khỏi Trung Quốc và đến Canada, và bây giờ Jenny lên tiếng về những gì đang xảy ra ở Trung Quốc để nâng cao nhận thức. 

Chồng cô ấy nói rằng tại một bệnh viện ở tỉnh Liêu Ninh ở Trung Quốc, họ đã giam giữ 3.000 đến 4.000 học viên Pháp Luân Công và sử dụng họ như một ngân hàng hiến tạng – họ đã bị giết theo yêu cầu. Khi bác sĩ không muốn làm điều đó nữa, anh ấy đã bị đổ lỗi; vì vậy họ phải bỏ trốn. 

Các bác sĩ có biết các học viên đang bị giam giữ trong tầng hầm và bị giết để thu hoạch nội tạng không? 

Bác sĩ biết. Ông ấy chịu trách nhiệm ghép giác mạc và ông ấy biết rằng những người mà ông ấy sử dụng giác mạc vẫn còn sống. Và ông ấy cũng biết họ chỉ ở đó [để bệnh viện] có thể lấy giác mạc của họ và tiến hành ghép tạng để kiếm tiền.

Bạn thấy tù nhân trẻ nhất trong trại bao nhiêu tuổi và tù nhân lớn tuổi nhất bao nhiêu tuổi? 

Đứa trẻ nhỏ nhất khoảng năm hoặc sáu tuổi. Khi mẹ của những đứa trẻ đó bị bắt vì tập Pháp Luân Công, những đứa trẻ đó chỉ đi theo mẹ và vì thế chúng cũng bị nhốt. Nếu mẹ của chúng bị kết án tù dài hạn, thì những đứa trẻ sẽ được những người họ hàng khác đón về. Tôi cũng biết một số cô gái trẻ ở độ tuổi đầu 20. Họ vẫn là sinh viên đại học hoặc cao đẳng và họ bị kết án vào trại lao động. 

Những tù nhân lớn tuổi nhất ở độ tuổi 60 hoặc 70. Tất cả họ đều bị tra tấn: có một lệnh từ Chính quyền Trung ương nói rằng tất cả các nhà tù phải bắt các học viên Pháp Luân Công từ bỏ đức tin của họ, mà họ gọi là chuyển hóa; và tỷ lệ chuyển hóa của các nhà tù phải đạt ít nhất 90%. Nếu họ không đạt được tỷ lệ đó, những người phụ trách trại giam sẽ trừng phạt chính họ. 

Nhà tù sẽ được thưởng cho mỗi lần chuyển hóa; vì vậy, dưới áp lực của các mục tiêu chuyển hóa và sự cám dỗ của tiền bạc, tra tấn đã được sử dụng. Một trong những người cai ngục nói rằng các cấp trên đã nói với họ rằng họ sẽ không phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào nếu họ đánh một học viên Pháp Luân Công đến chết. 

Thời gian ở tù đã ảnh hưởng thế nào đến sức khỏe của bạn? Bạn đã đối phó như thế nào kể từ khi được thả? 

Vì răng của tôi bị hư hỏng rất nặng khi tôi bị ép ăn nên giờ tôi phải dùng răng giả. Tôi bị mù mắt trái, và thị lực mắt phải cũng bị tổn thương. Trí nhớ của tôi bị ảnh hưởng – tôi không nhớ cách viết nhiều chữ Hán – và cơ thể tôi bị biến dạng; tôi không dám nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Sự sỉ nhục mà tôi trải qua trong tù và trại lao động đã gây ra chấn thương lớn cho tâm trí tôi. Trong một thời gian dài sau khi được thả, tôi không muốn nói và không muốn ra ngoài.

Sau khi được thả vào năm 2004, tôi vẫn chịu sự kiểm soát chặt chẽ của Đảng Cộng sản Trung Quốc: Tôi không thể sống bình thường và không thể tu luyện Pháp Luân Công một cách bình thường. Bất cứ nơi nào tôi đến, xe cảnh sát đều chặn tôi lại – họ sợ rằng tôi sẽ nói sự thật và kể với mọi người về cuộc đàn áp của mình, vì vậy tôi vẫn bị kiểm soát chặt chẽ. 

Chúng tôi quyết định trốn khỏi Trung Quốc vào năm 2005: đầu tiên, chúng tôi trốn sang Thái Lan. Ở đó, chúng tôi đến văn phòng Liên Hợp Quốc. Sau đó. chính phủ Na-Uy chấp nhận chúng tôi là người tị nạn, vì vậy chúng tôi đã đến Na Uy. Ở đó, chúng tôi sống trong hòa bình, và tôi thoát khỏi những áp lực cao đó, vì vậy tôi tu luyện Pháp Luân Công trở lại và sức khỏe của tôi đã cải thiện nhanh chóng. 

Chính phủ Na-Uy rất quan tâm đến những người tị nạn Pháp Luân Công: họ không thể tưởng tượng được những gì chúng tôi đã trải qua ở Trung Quốc. Họ phân bổ cho chúng tôi một nơi để sống, họ cung cấp tiền phúc lợi và họ cung cấp một khóa học ngôn ngữ trong nhiều năm. 

Chồng tôi cũng là một học viên – chúng tôi đã trốn thoát cùng nhau – vì vậy chúng tôi đã giúp đỡ lẫn nhau. Chúng tôi khuyến khích nhau học tiếng Na Uy: vì chúng tôi đã ở độ tuổi 60 nên việc học ngôn ngữ này hơi khó khăn. Vì thị lực của tôi kém, chồng tôi chăm sóc tôi rất nhiều trong cuộc sống hàng ngày: anh ấy đi mua sắm và nấu bữa tối cho tôi.

Bạn vẫn còn liên lạc với bất kỳ học viên Pháp Luân Công nào ở Trung Quốc không? Bạn có biết liệu tình hình của họ có giống vậy không? 

Tôi muốn, nhưng không thể. Chính quyền Trung Quốc ngày càng giám sát chặt chẽ hơn, không chỉ qua điện thoại mà còn qua internet; vì vậy tôi không thể liên lạc với bất kỳ ai vì nếu Chính phủ phát hiện ra rằng các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc có liên lạc với ai đó ở nước ngoài thì họ sẽ bị bức hại. Tôi tình cờ gặp một học viên từ Thâm Quyến trực tuyến qua Skype. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không thể sống bình thường ở Thâm Quyến nữa vì sự quấy rối của Chính quyền, vì vậy cô ấy đã trở về quê cũ để sinh sống. 

Tôi xem một trang web có tên là Minh Huệ mỗi ngày: trang web này có thông tin cập nhật nhất về cuộc đàn áp đang diễn ra ở Trung Quốc. Tôi đặc biệt chú ý đến cuộc đàn áp đang diễn ra ở Thâm Quyến, nơi tôi sống; và tôi biết rằng cuộc đàn áp ở đó vẫn còn nghiêm trọng – vì Thâm Quyến là một trong những thành phố phát triển nhất và thu hút khách du lịch, chính quyền đã đầu tư rất nhiều vào thành phố này; vì vậy họ rất chú ý và muốn kiểm soát nơi này. 

Tôi biết từ trang web Minh Huệ rằng cuộc đàn áp ở Trung Quốc đại lục vẫn còn nghiêm trọng: Tôi đã đọc một bài viết nói rằng tại một thành phố, có lúc bắt giữ 70 người; và tại một thành phố khác, có lúc bắt giữ 50 người. 

Bạn nghĩ độc giả của chúng tôi nên biết điều gì khác không? 

Xin đừng đến Trung Quốc để ghép tạng. Ở Hoa Kỳ và các nước phương Tây khác, bạn có thể phải đợi nhiều năm mới có được nội tạng phù hợp; nhưng ở Trung Quốc, bạn chỉ phải đợi một hoặc hai tuần – điều đó là bất thường và mọi người đã bị giết. Họ giết những người vô tội như các học viên Pháp Luân Công và người Tây Tạng cùng các nhóm thiểu số khác để lấy nội tạng: đây là hành động tà ác cần phải chấm dứt. 

Rất nhiều tổ chức trên thế giới hiện đang chú ý đến việc thu hoạch nội tạng sống – Tòa án độc lập ở London gần đây đã đi đến kết luận rằng việc thu hoạch nội tạng cưỡng bức đang diễn ra ở Trung Quốc sau khi lắng nghe lời khai của 50 nhân chứng – vì vậy xin đừng đến Trung Quốc để ghép tạng. 

Xin hãy nói với người dân Trung Quốc rằng việc thu hoạch nội tạng sống thực sự diễn ra ở Trung Quốc và hiện vẫn đang tiếp diễn. Hầu hết người dân Trung Quốc không biết sự thật vì lệnh chặn internet ở Trung Quốc và sự giám sát: Đảng Cộng sản Trung Quốc kiểm soát mọi thứ, họ kiểm soát thông tin mà họ muốn mọi người biết. Tôi hy vọng ngày càng có nhiều người có thể đứng lên và giúp chấm dứt cuộc đàn áp tàn bạo ở Trung Quốc.

Khổng Trí (Dịch từ bản tiếng Anh: https://www.healtheuropa.com/forced-organ-harvesting-they-kill-innocent-people-for-their-organs/97306/ )