“Trong xã hội ngày nay, trước những thảm họa dịch bệnh, thiên tai liên tiếp, lòng người hỗn loạn, việc có thể xem và hiểu bộ phim này thực sự là một điều may mắn. Nội tâm tôi vừa cảm động vừa xúc động.” chia sẻ của một khán giả từng là một nhân chứng lịch sử sống trong thời kỳ đó.

Là người sinh ra, lớn lên và sống nhiều năm ở Hoa lục trong những năm 1970, tôi vô cùng chấn động sau khi xem bộ phim này. Câu chuyện mà bộ phim tái hiện, từ bối cảnh xã hội đến phong trào Pháp Luân Công được truyền rộng khắp Trung Quốc nhờ hiệu quả chữa bệnh khỏe người thần kỳ vào thời điểm đó, đều là những điều tôi từng được tận mắt chứng kiến và trải nghiệm khi còn ở Hoa lục. Vì vậy, bộ phim đã để lại trong tôi cảm xúc rất đặc biệt.
Bộ phim đã tái hiện một số cảnh sinh hoạt của người dân trong những năm 1980 đến 1990, làm tôi nhớ lại những chiếc quần ống loe, áo caro, tóc uốn gợn sóng, băng đô cài tóc, máy nghe băng cassette, và còn cả những sở thích của giới trẻ lúc bấy giờ như uống rượu, hút thuốc, đánh nhau, nhảy disco… Nhiều thứ trong đó, ngày nay có thể được xem là ‘cổ vật’, nhưng vào thời điểm đó, chúng lại rất thời thượng và phổ biến.
Khi nhìn thấy những hình ảnh này, tôi rất khâm phục nỗ lực của đội ngũ sản xuất phim trong việc tái hiện lại lịch sử một cách chân thực, từ bối cảnh, đạo cụ, trang phục cho đến hóa trang. Đặc biệt, bộ phim còn miêu tả rõ nét đời sống tại nhà máy cơ khí Hồng Phát, nơi những thanh niên “ngỗ ngược” không làm việc đàng hoàng, thường xuyên đánh nhau, đi trễ, bỏ bê công việc. Bên cạnh đó, còn có cảnh chi bộ Đảng ngày ngày ‘hô khẩu hiệu’ đàn áp tư tưởng người dân… Tất cả đều khiến tôi cảm thấy rất kinh ngạc.

Về phần diễn xuất, các diễn viên đã khắc họa sinh động và chân thật từng nhân vật trong phim. Họ đã thể hiện xuất sắc hình tượng các nhân vật tiêu biểu như “Bí thư Cẩu”, một kẻ vô văn hóa, chỉ biết nói về Đảng mà không nghĩ gì đến nhân tính, miệng luôn đầy những lời đạo đức nhân nghĩa nhưng trong lòng lại đen tối, xấu xa; “Tiểu Bá Vương”, một thanh niên chỉ thích ăn chơi phóng túng, không hề quan tâm ngó ngàng đến cha mẹ; hay “Xưởng trưởng Hà” một người mang tư tưởng gia trưởng, coi trọng nam quyền trong gia đình, chỉ biết cơm đưa tận miệng, áo đưa tận tay…
Với sự dẫn dắt khéo léo của tình tiết câu chuyện, khi cao trào, khi sâu lắng, bộ phim không chỉ tạo nên một bức tranh lịch sử chân thực mà còn thể hiện được sự ‘thần kỳ’ của Pháp Luân Đại Pháp trong việc cải biến tâm tính của con người, đồng thời nói rõ đạo Trời ‘thiện ác hữu báo’. Qua đó khiến người xem không khỏi bàng hoàng nhận ra rằng: Trung Quốc đã từng là như vậy.
Bộ phim đã đưa vào những thước phim tài liệu chân thực về hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người cùng nhau học và luyện Pháp Luân Công. Đối với con người ngày nay, đặc biệt là người dân Trung Quốc, những hình ảnh ấy có lẽ rất xa lạ, thậm chí khó tin. Nhiều người có thể tự hỏi: Điều này có thật không? Thực ra, đó chính là hiện thực ở Trung Quốc trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp và bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7/1999.

Hơn 25 năm qua, ĐCSTQ đã lợi dụng truyền thông để tuyên truyền bịa đặt, bôi nhọ, và thao túng dư luận nhằm đàn áp Pháp Luân Công, đặc biệt là sử dụng bộ máy nhà nước để bức hại tàn khốc đối với các học viên. Hậu quả ngày nay, Ở Trung Quốc gần như không thể nhìn thấy hình ảnh của các học viên Pháp Luân Công trong những sự kiện công khai, và rất ít người biết Pháp Luân Công thực sự là gì. Những gì người dân được nghe chỉ toàn là những lời vu khống, bịa đặt từ ĐCSTQ.
Là một nhân chứng lịch sử, tôi đã tận mắt chứng kiến nhiều trường hợp thực tế về sự kỳ diệu của Pháp Luân Công. Tôi thấy những người khuyết tật đứng dậy từ xe lăn, những bệnh nhân nằm liệt giường nhiều năm đã hoàn toàn bình phục, những căn bệnh nan y nhiều năm biến mất… Tôi biết một bác gái từng mắc bệnh tim nặng, cơ thể suy nhược, phải ngồi xe lăn suốt nhiều năm. Mỗi khi đi ra ngoài, bác ấy đều phải mang theo bình oxy. Vậy mà chỉ sau mấy ngày tu luyện Pháp Luân Công, bác ấy đã khỏi bệnh.
Những câu chuyện thần kỳ như vậy vào thời đó có rất nhiều, và ở khắp mọi nơi. Đây chính là lý do thật sự khiến Pháp Luân Công nhanh chóng truyền rộng khắp Trung Quốc và thu hút hàng trăm triệu người tu luyện.

Một cảnh trong phim thu hút người xem là hình ảnh những thanh niên từng được xem là “ngỗ ngược” và “côn đồ” trong nhà máy. Dù bị lãnh đạo quát mắng hay người thân khuyên nhủ, họ vẫn không thay đổi. Thế nhưng, nhờ tình cờ biết đến Pháp Luân Công, họ được âm nhạc yên bình, tường hòa và mỹ diệu làm cho xúc động, từ đó tự nguyện bước vào con đường tu luyện. Sau khi nghe bài giảng của Sư phụ Lý, cả thể chất lẫn tinh thần của họ đều có sự chuyển biến tích cực: trong công việc, họ trở thành những công nhân tốt, chủ động làm thêm giờ; trong gia đình, vợ chồng trở nên hòa thuận, con cái hiếu thảo với cha mẹ,… Như lời thoại của nhân vật Thạch Đầu trong phim: “Sư Phụ bảo tôi làm người tốt, tôi phải cố gắng thực hiện điều đó
Về mặt đề cao đạo đức, các học viên Pháp Luân Công thực hành theo giá trị phổ quát “Chân-Thiện-Nhẫn” để trở thành những người tốt. Vì vậy, bộ phim “Ngàn năm có một” không chỉ tái hiện chân thực một giai đoạn lịch sử, mà còn có sức mạnh vạch trần những lời dối trá và tà ác, đồng thời khơi dậy sự thiện lương trong xã hội.
Trong xã hội ngày nay, trước những thảm họa dịch bệnh, thiên tai liên tiếp, lòng người hỗn loạn, việc có thể xem và hiểu bộ phim này thực sự là một điều may mắn. Nội tâm tôi vừa cảm động vừa xúc động. Tôi thực sự hy vọng những người thân và bằng hữu xung quanh mình cũng có cơ hội thưởng thức bộ phim này. Cảm ơn đội ngũ sản xuất của bộ phim, các bạn đã tái hiện được những hình ảnh lịch sử chân thực và lan tỏa năng lượng thiện lành ra khắp thế giới. Tôi xin chân thành gửi đến các bạn những lời khen tặng và lòng biết ơn sâu sắc.
Xem phim: Ngàn năm có một
Chính Niệm (s/t và giới thiệu)