Gây áp lực quốc tế

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã sử dụng chiến thuật quyền lực mềm, áp lực ngoại giao đối với các chính phủ để đàn áp Pháp Luân Công trên toàn thế giới
Đảng Cộng sản Trung Quốc đã sử dụng chiến thuật quyền lực mềm, gây áp lực ngoại giao đối với chính phủ các nước để đàn áp Pháp Luân Công trên toàn thế giới.

Để bảo vệ hình ảnh trên trường Quốc tế của mình, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã sử dụng chiến thuật quyền lực mềm đối với các chính phủ, doanh nghiệp và truyền thông nước ngoài để gây ảnh hưởng đến dư luận về Pháp Luân Công.

Trong chiến dịch chống lại Pháp Luân Công, ĐCSTQ đã cố gắng thao túng dư luận thông qua kiểm soát thông tin và thông điệp.

Kết quả là, trên khắp thế giới dân chủ, có thể tìm thấy các quan chức dân cử, doanh nhân, giáo sư và nhà báo đã đồng lõa trong việc giữ im lặng về điều mà một số chuyên gia pháp lý gọi là “diệt chủng Pháp Luân Công”. Mặt khác, nhiều cá nhân đã bất bình trước các chiến thuật gây áp lực và kết quả là, họ thậm chí còn công khai hơn trong việc ủng hộ Pháp Luân Công.

ĐCSTQ đã thực hiện các chiến thuật gây áp lực này chủ yếu thông qua các kênh ngoại giao, cộng đồng người Trung Quốc ở nước ngoài, các mối quan hệ thành phố kết nghĩa, cũng như các học giả và doanh nhân Trung Quốc tại phương Tây quan tâm đến việc tiếp cận đại lục.

Các chính trị gia phương Tây thể hiện bất kỳ hình thức ủng hộ nào đối với Pháp Luân Công đều là mục tiêu chính của các cuộc điều động của Đảng Cộng sản. Cựu lãnh đạo Đảng Giang Trạch Dân, người được coi là người chịu trách nhiệm phát động chiến dịch, đã đích thân phát truyện tranh phỉ báng Pháp Luân Công cho các nguyên thủ quốc gia như Bill Clinton.

Quốc hội và các thành viên của Quốc hội cũng đã nhận được một loạt tuyên truyền. Các nghị sĩ thường xuyên báo cáo nhận được các cuộc gọi điện thoại, thư từ, tạp chí và DVD từ các quan chức Đại sứ quán khắp Washington; những điều này đôi khi đi kèm với lời mời cho các chuyến thăm chính thức sang trọng đến Bắc Kinh.

Ngay cả các viên chức thị trấn nhỏ cũng không được tha. Thị trưởng Randy Voepel của Santee, Nam California đã nhận được một lá thư từ Tổng Lãnh sự của ĐCSTQ tại Los Angeles, trong đó có nội dung phỉ báng Pháp Luân Công. Voepel đã viết trả lời:

“Lá thư của ông khiến tôi lạnh thấu xương. Tôi đã bị sốc khi một Quốc gia Cộng sản lại phải mất nhiều công sức như vậy để đàn áp những gì thường được chấp nhận ở đất nước này… Tôi vô cùng kính trọng người dân Trung Quốc ở đất nước ông và ở mọi nơi khác trên thế giới, nhưng tôi phải thành thật khi bày tỏ mối quan ngại của mình về việc Chính phủ của ông đàn áp nhân quyền, mà yêu cầu của ông là một minh chứng”. Sau đó, ông Voepel đã ban hành một tuyên bố: Thị trưởng khen ngợi Pháp Luân Công

– Theo Wall Street Journal.

Thay vì như thế, các thị trưởng khác, chẳng hạn như Willy Brown của San Francisco, lại lựa chọn cúi đầu và hủy bỏ sự ủng hộ của họ.

Cùng với các cuộc gọi điện thoại, thư từ và các chuyến thăm cá nhân chính thức nhằm phỉ báng Pháp Luân Công, các chiến thuật gây áp lực được ghi nhận, bao gồm các mối đe dọa hành động đối với các chương trình trao đổi thương mại, văn hóa hoặc học thuật, hoặc cắt đứt quan hệ thành phố kết nghĩa, nếu các yêu cầu của ĐCSTQ không được đáp ứng. Viết trên tờ Wall Street Journal, Claudia Rosett cho biết có bao nhiêu cánh tay đã hợp lại vì Pháp Luân Công .

Để giữ cho cuộc bức hại tránh khỏi sự chú ý của công chúng, ĐCSTQ cũng làm việc để trực tiếp ngăn chặn các cuộc biểu tình của Pháp Luân Công. Ví dụ, vào tháng 6 năm 2002, Giang Trạch Dân đã chuẩn bị thực hiện một chuyến thăm chính thức đến Iceland như một phần của chuyến công du bốn quốc gia châu Âu. Giang đã có thể gây áp lực cho Chính phủ Iceland (nền dân chủ liên tục lâu đời nhất thế giới) sử dụng danh sách đen mà ĐCSTQ cung cấp để cấm tất cả các học viên Pháp Luân Công nhập cảnh vào nước này để phản đối Giang trong chuyến thăm. Kết quả là, hơn 3.000 công dân Iceland, những người ban đầu không biết gì về Pháp Luân Công, đã xuống đường, đeo khẩu trang, để phản đối cả cuộc bức hại ở Trung Quốc và sự nô lệ của Chính phủ Iceland.

Một ví dụ khác, dưới áp lực của ĐCSTQ, Bộ trưởng Ngoại giao Úc Alexander Downer đã cố gắng (cuối cùng không thành công) để ngăn Pháp Luân Công treo biểu ngữ phản đối bên ngoài Đại sứ quán Trung Quốc.

Những nỗ lực nhằm làm cho Pháp Luân Công biến mất một cách lố bịch này có vẻ như đã đạt được một chút hiệu quả. Các quan chức ĐCSTQ đã làm việc tích cực để ngăn chặn Pháp Luân Công tham gia các cuộc diễu hành ngày 4 tháng 7 hoặc Ngày Thánh Patrick, và đóng cửa các cuộc triển lãm nghệ thuật trưng bày các bức tranh của các học viên Pháp Luân Công.

Một mục tiêu nổi bật khác là các doanh nghiệp truyền thông mời các học viên Pháp Luân Công tham gia và đưa tin rộng rãi về cuộc bức hại ở Trung Quốc, chủ yếu là Truyền hình Tân Đường (NTDTV) và Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Ví dụ, ở Canada, các quan chức Lãnh sự Trung Quốc đã làm cách này cách khác để ngăn chặn NTDTV phát sóng qua cáp Rogers; Rogers hiện đang phát sóng tám kênh của Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV) do Nhà nước điều hành.

Các buổi biểu diễn của Đoàn Nghệ thuật Biểu diễn Shen Yun, bao gồm các vũ điệu mô tả cuộc đấu tranh giành tự do của Pháp Luân Công ở Trung Quốc, cũng đã vấp phải sự phẫn nộ của ĐCSTQ. Trên thực tế, ở hầu hết các quốc gia mà Đoàn Nghệ thuật này đã biểu diễn kể từ năm 2007, các quan chức Lãnh sự quán và Đại sứ quán gây áp lực buộc các nhà hát phải từ bỏ hợp đồng, gửi thư cho các quan chức dân cử ở các quốc gia tổ chức chương trình, “khuyên” họ không tham dự, thiết lập các sự kiện cạnh tranh song song và lưu hành các cảnh báo tinh tế về chương trình thông qua các Hiệp hội sinh viên Trung Quốc ở nước ngoài. (Điều này đã xảy ra ở Thụy Điển, Hàn Quốc và một số  những nơi khác).

Thật vậy, các Hiệp hội Sinh viên và Học giả Trung Quốc (CSSA) đã nằm trong số các nhóm truyền thống trung thành với Đảng hiện đang được sử dụng để tiến hành các chiến dịch Quan hệ công chúng chống lại Pháp Luân Công ở nước ngoài.

Vào tháng 4 năm 2007, CSSA của Đại học Columbia, có các nội dung quy định rằng tổ chức này hoạt động theo hướng dẫn của Chính phủ Trung Quốc, đã dàn dựng các sự vụ theo phong cách đấu tranh Cách mạng Văn hóa để làm gián đoạn một sự kiện trong khuôn viên trường nhằm làm sáng tỏ nạn thu hoạch nội tạng từ những người theo Pháp Luân Công tại các bệnh viện Trung Quốc và liên tục tấn công Pháp Luân Công trên trang web của Hiệp hội này. Những công dân Trung Quốc khác ở nước ngoài làm việc tại các tập đoàn, chính phủ và báo chí nước ngoài cũng bị bóc lột theo những cách tương tự.

Năm 2002, Hạ viện Hoa Kỳ đã nhất trí thông qua Nghị quyết 304 của Hạ viện, thúc giục ĐCSTQ “ngay lập tức ngừng can thiệp vào việc thực hiện các quyền tự do tôn giáo và chính trị tại Hoa Kỳ, chẳng hạn như quyền tu luyện Pháp Luân Công.”

Tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc lại đầu tư nhiều vào việc tiến hành chiến dịch Quan hệ công chúng chống lại Pháp Luân Công ở những quốc gia mà họ chắc chắn biết là sẽ không bao giờ cấm môn tu luyện này? Không giống như những năm 1960 dưới thời Mao, khi Đảng dường như không quan tâm đến việc các vụ thảm sát của họ được nhìn nhận ở nước ngoài như thế nào, ĐCSTQ hậu Thiên An Môn giờ đây đã biết cách xây dựng hình ảnh của họ hơn nhiều. Khẩu hiệu chính sách đối ngoại của ĐCSTQ trong những năm gần đây là “trỗi dậy hòa bình”, một cụm từ nhằm truyền tải bản chất nhân từ của chế độ. Việc đàn áp tàn bạo Pháp Luân Công không có lợi cho việc xây dựng hình ảnh đó.

Hàn Mai (Dịch từ bản tiếng Anh: https://faluninfo.net/international-pressure/)

Bài viết liên quan