Tôi được gặp Sư phụ ở Vũ Hán năm 1993

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Vũ Hán, Trung Quốc 

Vào mùa xuân năm 1993 Sư phụ đến thành phố Vũ Hán để giảng Pháp ở hội trường Sở nghiên cứu khoa học trung tâm. Vì đó là lần đầu tiên Ông dạy Pháp Luân Công ở Vũ Hán nên Sư phụ mang theo 3 đệ tử từ Bắc Kinh và dùng 3 ngày để trị bệnh cho các bệnh nhân để nhiều người hơn nữa biết về Pháp Luân Công. Trong 3 ngày đó, số bệnh nhân đến ngày một đông. Đặc biệt là vào ngày thứ 3, mọi người đến không ngớt. Nhiều người không muốn ra về ngay cả khi đã tối trời. Những người có nhiều bệnh tật đặc biệt là những người bị bệnh nặng và nan y đến từ nhiều nơi. Sau khi Sư phụ chữa trị, họ đều khỏi bệnh một cách thần kỳ. Nhiều người đã nhận ra sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và tâm đại từ bi của Sư phụ sau sự kiện này. 

Có một việc đã làm cho tôi rất ấn tượng. Có một cụ bà được chồng và con dâu đưa đến hội trường. Bà đã bị liệt nhiều năm và không thể tự chăm sóc chính mình. Họ đưa bà đến chỗ Sư phụ. Bà phải tỳ vào một cái ghế vì bà không thể đứng vững được. Sư phụ chỉ nhìn bà mà không cần động tay. Một lúc sau Sư phụ bảo bà đứng thẳng lên. Đầu tiên bà sợ nhưng sau đó Sư phụ động viên bà là không sợ nên bà nhanh chóng đứng thẳng người lên. Sau đó Sư phụ bảo bà bước lên phía trước. Bà có phần ngại ngùng nhưng cuối cùng thì cũng dám bước với sự động viên của mọi người. Sau đó bà tự tin bước về phía trước. Sau đó Sư phụ bảo bà đi lên cầu thang nhưng bà không dám bước lên. Sư phụ bảo bà là “Cụ hãy bước lên, không có vấn đề gì đâu” và sau đó bà bước lên cầu thang. Sau khóa học bà thậm chí còn tự đi được về nhà. Khi tôi đi ra khỏi hội trường tôi trông thấy bà tự đi đi lại lại được một mình nên tôi hỏi sao bà không ở nhà mà nghỉ. Bà trả lời “Tôi không biết là tại sao. Tôi chỉ muốn đi. Sau khi tôi về nhà, tôi vẫn cảm thấy thích đi bộ. Nên tôi đi đi lại lại trong nhà và cuối cùng thì đi đến đây. Tôi đã không được đi bộ như thế này trong nhiều năm rồi. Tôi vui lắm!” 

Có một sự việc khác mà tôi sẽ không bao giờ quên. Khóa học kéo dài 10 ngày. Sư phụ dùng hơn 1 tiếng rưỡi đồng hồ mỗi ngày để giảng Pháp và sau đó dạy chúng tôi luyện công. Một hôm sau khi lớp học bắt đầu thì có một người đàn ông ở độ tuổi 40 muốn bước vào hội trường mà không có vé. Nhân viên ở đó giữ ông ấy lại và giải thích rằng ông phải có vé thì mới được vào. Ông ấy không nghe lời mà lại còn bắt đầu làm ầm lên rằng “Tôi đến đây để thách đấu ông ấy (Sư phụ). Sư phụ của tôi đã hơn 100 tuổi rồi còn ông ấy thì trẻ quá.” Ông ấy cũng nói nhiều câu khó nghe. Sau đó Sư phụ phát hiện ra việc này và cho phép người đàn ông đó vào. Sau khi nghe Sư phụ giảng Pháp, ông ấy đã lặng lẽ bước đi. Ông ấy bảo với các nhân viên ở đó rằng “Tôi sẽ không gây rắc rối nữa. Ông ấy là một vị Chân sư.” 

Mỗi lần tôi nhớ lại những ngày hạnh phúc khi tôi may mắn được nghe Sư phụ trực tiếp giảng Pháp, tôi cảm thấy tôn kính sâu sắc đối với Sư phụ. Từ những điều thần kỳ mà tôi đã trải nghiệm được, tôi đã nhận ra sự cứu độ từ bi quảng đại của Sư phụ và qua đó tín tâm của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp càng trở nên kiên định hơn. 

Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)

Bài viết liên quan