
Trong thời đại kim tiền ngày nay có không ít người sống với phương châm: “Tiền có thể mua được tất cả”. Người ta không ngại dùng hết sức lực và thời gian của cuộc đời mình để lao vào vòng xoáy tranh đấu, giành giật giữa người với người. Còn đâu lời cha ông dặn: “Tích Đức, hành Thiện”?
Mỗi ngày chúng ta đều nghe thấy những lời than phiền rằng: cuộc sống thật ngột ngạt, bức bách, mỗi ngày trôi qua đều không hề dễ dàng. Bởi mối quan hệ giữa người với người ngày càng căng thẳng, tranh giành danh lợi đẩy lên cao trào, người ta đã lãng phí khoảng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời: ăn không ngon ngủ không yên chỉ vì một câu nói, một ánh nhìn của người khác hay một chút lợi ích nhỏ nhoi,..Vòng xoáy kim tiền khiến người ta mất đi sự thăng bằng và chiêm nghiệm về cuộc sống. Họ đều thấy mệt mỏi nhưng không rõ lý do tại sao.
Thực chất bản chất sâu xa của mâu thuẫn giữa người với người chính là tính vị tư. Khi lòng ích kỉ trở thành tuyệt đối, người ta hầu như không có suy nghĩ sẽ nhường nhịn, chịu thiệt vì người khác. Họ chỉ nghĩ đến được mất của bản thân, vì bản thân, lo sợ mình sẽ chịu thiệt thòi. Với tâm thái như vậy, họ luôn cảnh giác cao độ, đề phòng với những người xung quanh. Chính vì vậy, niềm vui trong cuộc sống của người ta cứ cạn dần, tâm hồn trở nên chai sạn, cằn cỗi, không cảm thụ được vẻ đẹp và sự quý giá của cuộc sống.
Người xưa có cuộc sống giản đơn nhưng họ không hề cảm thấy vô vị hay căng thẳng, bởi lẽ quan niệm của người thời ấy là: “Có đức mặc sức mà hưởng”; cuộc sống không cần phải tranh giành mà trái lại: luôn cho đi, lấy thiện đãi người, tích Đức hành Thiện.
Vào thời nhà Thanh, ở huyện Hà Giang, Thương Châu có một thôn dân tên là Trần Tứ, đã 22 tuổi, nhưng vì gia cảnh nghèo khó nên vẫn chưa lấy được vợ, làm nghề bán dưa và rau để kiếm sống qua ngày.
Một đêm, tình cờ Trần Tứ nghe được cuộc trò chuyện của những con quỷ, rằng anh ta hai ngày nữa sẽ chết. Tuy nhiên, vì mẹ của Trần Tứ đã làm một việc tích âm đức: bà dùng hết tư trang cầm cố lấy tiền để cứu nữ tì nhà hàng xóm. Vì vậy, Ngọc Hoàng Đại Đế đã ban cho con trai bà – Trần Tứ – thêm 12 năm tuổi thọ để chăm sóc cho bà khi về già. Vốn dĩ Trần Tứ phải chết sớm, nhưng nhờ mẹ làm việc thiện cứu người mà nhận phúc báo có con cái phụng dưỡng lúc về già, cũng nhờ thế mà con cái được tăng thêm tuổi thọ.
Trần Tứ suy nghĩ cẩn thận, hiểu được rằng nhờ mẹ hành thiện mà mình được sống thọ hơn. Vậy làm cách nào để sống lâu hơn? Chi bằng lập chí, ngày ngày tu hành, sau 12 năm nữa công đức hẳn không ít. Nếu thọ mệnh tăng, mình càng có thời gian hành thiện tích đức, tương lai sẽ vừa có phúc vừa có thọ. Nhưng gia đạo bần cùng thì khó làm việc cứu người. Trần Tứ suy nghĩ kỹ càng: “Bách thiện hiếu vi tiên”, không việc thiện nào lớn hơn việc hiếu, có thể trọn vẹn hiếu đạo, công đức sẽ lớn. Thế là từ đó chàng hoan hỉ phụng dưỡng mẹ già. Mẹ chàng an hưởng thêm 8 năm nữa mới qua đời. Trần Tứ lúc này mới lấy vợ sinh con, sau đó nỗ lực hành thiện, cuối đời phúc thọ song toàn.
Thế mới nói, con người ngày nay nếu tin rằng “Tích Đức, hành Thiện” có thể chuyển hung hóa cát, đức năng thắng số thì cuộc sống sẽ trở nên yên bình, tâm người trở nên nhẹ nhõm. Khi thực sự thay đổi cách sống, biết nghĩ cho người khác thì tâm hồn cằn cỗi kia sẽ được tưới mát bởi tình yêu thương và lòng vị tha, người ta sẽ tìm được đường đi đúng đắn, tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mà không bị lạc lối.
Tác giả Vân Vân