Bài viết của Duyên Lộ, một học viên Pháp Luân Công ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc
Vào mùa Xuân năm 1992 ở vùng phía Bắc Trung Quốc xuất hiện một pháp môn tu luyện kỳ diệu và siêu thường có tên là Pháp Luân Công. Pháp Luân Công giống như một viên ngọc đẹp lộng lẫy và ánh sáng rực rỡ của Nó đã xóa tan lớp bụi che phủ nhân tâm của mọi người và soi sáng con đường tu luyện. Để quảng truyền Pháp Luân Công và cứu độ chúng sinh, người sáng lập Pháp Luân Công là Ông Lý Hồng Chí đã phải rời xa nhà để đi đến Bắc Kinh, Sơn Đông, Thái Nguyên và các nơi khác để tổ chức các lớp học để truyền công giảng Pháp.
Vì ngày càng có nhiều người học Pháp Luân Công và hồi đó chưa có sách dạy Pháp Luân Công xuất bản chính thức, Sư phụ đã viết tay quyển Pháp Luân Công Trung Quốc. Vì Sư phụ không có tiền để đăng ký bản quyền nên Ông đã phải vay 8000 Tệ để xuất bản quyển sách. Những quyển sách đầu tiên được phân phối và bán ở tất cả các hiệu sách ở địa phương. Khi những người có duyên phận nhưng không có tiền mua sách Sư phụ đã cho không họ sách mà không lấy tiền. Sau khi tất cả các cuốn sách đã được bán hết, số tiền thu lại được không đủ để trả số tiền đã vay cho công việc bản quyền. Lúc đầu, điều kiện rất khó khăn cho Sư phụ để truyền Pháp. Sư phụ yêu cầu rằng chỉ được thu học phí ở mức thấp nhất có thể cho các khóa học. Việc tổ chức các khóa học miễn phí là không thể bởi vì còn phải trả tiền thuê hội trường để làm lớp học và phí tổ chức cho các cơ quan tổ chức khóa học. Sau khi chi trả các chi phí thì chỉ còn lại rất ít tiền. Mặc dù đó chỉ là một số tiền nhỏ nhưng Sư phụ cũng không lấy một chút nào cho riêng mình. Ông muốn nó được giữ bởi một học viên ở mỗi trạm phụ đạo ở các khu vực. Sư phụ đã chỉ rõ ra rằng số tiền này thể hiện sự tận tâm của các học viên Pháp Luân Công và sự ủng hộ của họ đối với Pháp Luân Công. Vì vậy nó chỉ có thể được dùng cho sự phát triển của Pháp Luân Công. Ví dụ, có một lần con gái của Sư phụ cần tiền để trả tiền học, và bởi vì lúc đó là đúng cuối tháng, gia đình không còn chút tiền nào. Vợ của Sư phụ đã vay Sư phụ 5 tệ. Khi vợ Sư phụ lĩnh lương Sư phụ đã lấy lại 5 tệ, nói rằng, “Đó là tiền của Đại Pháp; các quỹ đặc biệt này chỉ có thể được sử dụng cho mục đích cụ thể này.”
Sư phụ sống một cuộc sống rất tằn tiện trong một khu chung cư giản dị không có cả hệ thống sưởi ấm trong mùa đông. Đồ điện duy nhất là chiếc máy thu hình và tất cả các đồ đạc đều thuộc vào loại cũ kỹ từ những năm 80. Sư phụ rất là nghiêm khắc với con gái của mình và chỉ cho cô 100 tệ chi phí hàng tháng bao gồm cả tiền học. Có một mùa Hè, vợ của Sư phụ đưa cô con gái đến Bắc Kinh để gặp Sư phụ và Sư phụ chỉ mua cho cô con gái một đôi dép giá chỉ có 2 tệ. Mức sống của gia đình Sư phụ thuộc vào mức thấp nhất, ngay cả ở thành phố Trường Xuân.
Đến bất cứ nơi nào Sư phụ cũng luôn luôn làm gương cho các đệ tử của mình. Vào cuối năm 1994, Sư phụ kết thúc việc giảng Pháp ở Trung Quốc và vào đầu năm 1995 Ông đã đi đến các nước khác để truyền Pháp. Đại Pháp bây giờ đã được truyền rộng ở trên 60 nước và đem lại lợi ích cho mọi người ở khắp mọi nơi.
Vào đầu mùa hè năm 1995, Sư phụ đã dùng tất cả số tiền còn lại sau khi đi giảng Pháp ở Trung Quốc để ghi hình các bài giảng và phân phối cho tất cả các trạm phụ đạo trên toàn quốc. Toàn bộ có 5 băng hình và kéo dài tổng cộng 900 phút. Hồi đó ở Trung Quốc, có khoảng một nghìn trạm phụ đạo, đã sử dụng bộ băng này để truyền công. Chỉ trong có một vài năm, hơn 100 triệu người đã bắt đầu tập Pháp Luân Công và thu được lợi ích, đạt được thân thể khỏe mạnh, tâm trí lành mạnh và đề cao đạo đức của mình. Điều này đã giúp đề cao nền văn minh tinh thần của con người. Sự đóng góp công đức của Sư phụ cho Trung Quốc, cho tất cả mọi người, và tất cả nhân loại là không thể diễn tả được. Điều đó là to lớn vô biên.
Vào mùa xuân năm 1992, Sư phụ bắt đầu đi truyền công giảng Pháp ở khắp nơi trên toàn quốc. Mỗi lần Sư phụ giảng Pháp, Ông luôn luôn dạy các học viên một cách chân thành và không biết mệt mỏi các nguyên tắc sau: “Tu luyện Pháp Luân Công là trực chỉ nhân tâm;” chúng ta tu luyện đồng thời cả “Chân-Thiện-Nhẫn”; và các học viên nên ít quan tâm hơn đến “danh lợi và tình” để diễn hóa đức trở thành công và tiếp tục tu luyện chân chính và giữ gìn tâm tính. Pháp Luân Công có khả năng lớn, và công của người tu luyện tăng trưởng rất nhanh. Sư phụ đã tạo điều kiện cho các đệ tử tu luyện, một kho tàng vô giá không thể mua được, dù có trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Vì vậy, Pháp Luân Công đã thu hút vô số người có duyên đến tu luyện. Tôi là một trong số những người có duyên phận đã được nhìn thấy và nghe kể về nhiều điều thần kỳ có thật. Tôi đã chứng kiến nhiều cảnh sống động và tôi đã nhìn thấy tận mắt việc chữa bệnh một cách thần kỳ của Sư phụ đã đem lại cho nhiều học viên bị bệnh nặng một cuộc đời thứ hai. Tôi sẽ không bao giờ quên những sự kiện này.
Mọi thứ không dễ dàng chút nào khi Sư phụ bắt đầu đi truyền công giảng Pháp, bởi vì hầu hết những người tham dự khóa học đều bị bệnh và đến là để được trị bệnh. Trong lớp học họ không hiểu nhiều về các Pháp lý mà Sư phụ giảng, nhưng họ cảm thấy được rằng những điều giảng là tốt và hợp lý. Ở mỗi bài giảng, thân thể các học viên được thay đổi rất nhiều. Họ cảm thấy khỏi bệnh và đã thu được lợi ích rất to lớn. Bời vì điều này mà bất kể là Sư phụ đi giảng ở đâu, nhiều người đã đi theo Sư phụ và nghe các bài giảng nhiều lần. Chỉ khi mà cuối cùng họ hiểu ra được những Pháp lý mà Sư phụ giảng thì họ mới thực sự bắt đầu trên con đường tu luyện của mình và vượt lên trên được mối quan tâm cơ bản của họ là chữa bệnh khỏe người.
Một người họ hàng của tôi sống ở thành phố Trường Xuân ở cùng một khu với Sư phụ. Vào mùa hè năm 1992, anh ấy bị dính ruột và phải nhập viện. Bác sĩ nói rằng sẽ rất khó có thể chữa khỏi được cho anh ấy bằng phẫu thuật bởi vì anh ấy đã mổ 2 lần trước đó rồi. Uống thuốc cũng không có tác dụng gì và tất cả mà anh ấy có thể làm là chờ chết. Thân nhân của anh ấy rất lo lắng và đi mọi nơi để tìm cách chữa trị. Một học viên Pháp Luân Công làm cùng chỗ với người họ hàng của tôi nói với anh ấy rằng “Có một khí công sư ở Trường Xuân. Lý Sư phụ đang đi truyền công giảng Pháp. Trong khóa học nhiều học viên bị các chứng bệnh nan y và cả bệnh nặng đã hoàn toàn khỏi bệnh sau khi được Lý Sư phụ điều chỉnh và tịnh hóa thân thể. Hiện giờ khóa học thứ 4 đã hết và Sư phụ chuẩn bị đi Bắc Kinh sau hai ngày nữa.” Người họ hàng của tôi đề nghị người học viên này xin Sư phụ trị bệnh cho anh ấy. Sau khi người học viên này giải thích tình hình với Sư phụ, Ông đồng ý để bệnh nhân đó đến nhà Ông.
Gia đình người họ hàng của tôi đưa bệnh nhân đến nhà Sư phụ bằng taxi. Sư phụ rất là nhiệt tình. Khi Ông nói chuyện với bệnh nhân Sư phụ mở cửa sổ và đưa tay Ông đến nơi có bệnh của bệnh nhân. Sau đó Ông nắm lấy linh thể gây bệnh và ném nó ra ngoài cửa sổ. Sau đó Sư phụ mang một đĩa hoa quả đến và đưa cho bệnh nhân một quả chuối để ăn. Bệnh nhân nói: “Tôi không dám. Tôi đã không ăn gì 7 ngày nay rồi.” Người học viên liền nói: “Sư phụ muốn anh ăn thì anh cứ ăn đi. Đừng lo.” Sau khi bệnh nhân ăn một chút chuối anh ấy không cảm thấy đau nữa. Anh ấy ăn thêm một chút nữa và vẫn không cảm thấy đau. Lúc đó người vợ của người họ hàng của tôi hiểu ra và quỳ xuống cảm ơn Sư phụ vì đã cứu mạng chồng cô. Sư phụ đỡ người phụ nữ đứng dậy. Người họ hàng của tôi cố trả tiền cho Sư phụ để tỏ lòng cảm ơn của mình. Sư phụ nói “Tôi không muốn một xu nào cả. Anh hãy trở về nhà và tu luyện đi!” Sau khi trở về nhà, người họ hàng của tôi đã có thể ăn uống bình thường và còn có thể đi bộ và đạp xe được. Với lòng biết ơn Sư phụ cả gia đình người họ hàng của tôi đã tham dự khóa giảng thứ 5 mà Sư phụ tổ chức ở Trường Xuân. Sau khóa học, người họ hàng của tôi đã trải qua những thay đổi lớn trên thân thể và trong tâm trí và thế giới quan của anh ấy cũng đã thay đổi. Người học viên này sau đó đã tận tụy giúp đỡ Sư phụ quảng truyền Đại Pháp và cứu độ nhiều người có duyên hơn nữa. Anh ấy chủ động gửi sách Đại Pháp về quê và giúp nhiều người hơn nữa học Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tin tưởng vững chắc vào Sư phụ, đi theo Ông trên con đường tu luyện.
Vào tháng 6/1993, Sư phụ giảng khóa thứ 6 ở Trường Xuân. Người họ hàng của tôi dẫn người em gái của anh ấy từ một thành phố khác đến để tham dự khóa học. Cô ấy bị bệnh tim, và cô ấy đi lại rất khó khăn. Một lần nữa người học viên cùng làm với người họ hàng của tôi đã giải thích tình trạng của cô em gái cho Sư phụ. Ngày hôm trước khi lớp học bắt đầu Sư phụ đến nhà người họ hàng của tôi bằng taxi và điều chỉnh và tịnh hóa thân thể cho cô ấy và sau đó cô ấy đã có thể đi lại được dễ dàng. Việc điều trị ở bệnh viện cho bệnh tình của cô ấy sẽ phải tốn hơn 100 nghìn tệ nhưng Sư phụ đã chữa trị cho cô ấy mà không lấy một xu nào cả. Gia đình của người họ hàng tôi hoài nghi. Sư phụ cười nói, “Hãy đến bệnh viện để kiểm tra nếu chư vị không tin!” Với lòng tôn kính và biết ơn đối với Sư Phụ, gia đình anh ấy đã đưa cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra. Bệnh viện chẩn đoán là bệnh tình của cô đã được chữa khỏi và mọi thứ là bình thường. Người họ hàng của tôi sau đó đã đưa cô em của anh ấy đến tham dự khóa giảng của Sư phụ. Sau 10 ngày học, tất cả các bệnh tật của cô ấy đã biến mất. Khi cô ấy trở về nhà cô ấy đã có thể tự chăm sóc cho mình và làm một số việc nhà đơn giản. Cô ấy đã tiết kiệm được 100 nghìn tệ và đã khỏi bệnh một cách thần kỳ mà không đau đớn gì cả. Nhìn thấy vậy, các bạn bè của cô đều ca ngợi Pháp Luân Công, nói rằng, “Pháp Luân Công thật là thần kỳ!” Họ đều bảy tỏ là muốn được nghe Sư phụ giảng Pháp và muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đúng như lời Sư phụ nói, “Những ai thực sự có duyên phận và có thể ngộ được sẽ lần lượt đến, nhập Đạo đắc Pháp.” (“Ngộ”, Tinh tấn yếu chỉ)
Vào cuối năm 1992 và năm 1993 Sư phụ đã tham gia Hội sức khỏe Đông phương ở Bắc Kinh. Trong sự kiện đó, Sư phụ đã điều chỉnh và tịnh hóa thân thể miễn phí cho những người có duyên. Qua đó Ông đã quảng truyền Pháp Luân Công trong xã hội. Sau khi người họ hàng của tôi nghe thấy rằng Sư phụ đang ở Hội sức khỏe, anh ấy đã đưa một người hàng xóm bị bệnh ung thư cùng với những người bạn khác đi đến Bắc Kinh. Tại Hội sức khỏe Đông phương năm 1993 Sư phụ Lý Hồng Chí đã nhận được danh hiệu cao quý nhất: “Giải thưởng Tiến bộ Khoa học” và “Giải thưởng Vàng đặc biệt” của Hội sức khỏe. Hơn nữa, Sư phụ Lý Hồng Chí đã được tặng danh hiệu: “Khí công Sư được chào đón nhiều nhất”. Lý Sư phụ đã nhận được nhiều giải thưởng hơn bất cứ người nào khác tại Hội sức khỏe.
Tại Hội sức khỏe, Sư phụ đã thi triển rất nhiều thần thông. Ví dụ, một người bị ung thư không thể đi lại được và gia đình anh ấy phải đưa anh ấy đến. Sau khi được Sư phụ điều chỉnh và tịnh hóa thân thể, anh ấy đã đi được ngay lập tức. Một ví dụ nữa là, Tôn Bảo Vinh, một phụ nữ ở Bắc Kinh bị tàn phế trong một tai nạn xe buýt. Cô ấy đã phải nằm trong bệnh viện một năm. Gia đình cô ấy đã cõng cô ấy đến Hội sức khỏe. Sau khi được Sư phụ điều chỉnh thân thể cô ấy đã đứng dậy được một cách thần kỳ và đã có thể đi được. Kể từ đó trở đi bất kể là Sư phụ đi giảng Pháp ở đâu, cô ấy cũng đi theo để nghe Sư phụ giảng. Khi Sư phụ giảng khóa thứ 7 ở Trường Xuân, tôi thấy cô ấy khỏe mạnh và trông rất trẻ. Cũng có một học viên nam ở độ tuổi 30 bị còng lưng góc 90 độ. Sau khi Sư phụ điều chỉnh anh ấy ở Hội sức khỏe, sau những tiếng kêu răng rắc ở xương sống, anh ấy đã dần dần thẳng lưng lại được và lại trông như những người bình thường khác. Pháp lực và công lực của Sư phụ thật là thần kỳ. Trong Hội sức khỏe, Sư phụ đã chữa khỏi cho nhiều bệnh nhân bị những bệnh nặng và những bệnh nan y. Ông đã được chào đón rất nồng nhiệt. Kết quả là Sư phụ đã nhân được danh hiệu cao quý nhất là “Giải thưởng Tiến bộ Khoa học” và “Khí công sư được chào đón nhiều nhất”. Sư phụ đã tặng tất cả thu nhập của mình từ khóa giảng thứ 2 cho quỹ Kiến Nghĩa Dũng Vi Trung Quốc, một tổ chức thuộc Bộ công an chuyên tặng thưởng cho những người có lương tâm và đạo đức cao cả đã tình nguyện chiến đấu chống tội phạm.
Vào ngày 27/12/1993, quỹ Kiến Nghĩa Dũng Vi Trung Quốc đã trao tặng Sư phụ Lý Hồng Chí một Bằng chứng nhận Danh dự.
Mười năm đã trôi qua trong nháy mắt. Những gì mà tôi đã chứng kiến tất cả vẫn còn như vừa mới xảy ra trong tâm trí tôi. Sư phụ đã cứu độ chúng sinh với tâm từ bi và bảo hộ tất cả những người có duyên phận. Sư phụ đã làm quá nhiều cho chúng ta nhưng Ông không muốn nhận một sự trả ơn nào cả, ngoài việc các đệ tử có tâm tu luyện. Mặc dù chúng ta đã gặp phải những đại nạn trên con đường tu luyện nhưng lòng quyết tâm đi theo Sư phụ của chúng ta không thể bị lay động. Tín tâm của chúng ta đã ngày càng trở nên kiên định và vững chắc.
Vào năm 1994, tôi đã may mắn gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tham dự khóa giảng Pháp thứ 7 của Sư phụ ở thành phố Trường Xuân tỉnh Cát Lâm. Hơn 3 nghìn người đã tham dự khóa học. Do số lượng người lớn, nên khóa học được chia thành hai buổi sáng và tối tổng cộng là 10 ngày.
Ngày đầu tiên chúng tôi đi bằng xe buýt. Xe dừng ở giữa đường nên tất cả phải xuống xe đi bộ. Khóa học được tổ chức ở hội trường của Đại học Cát Lâm, xa khoảng 3km. Thời gian rất là hẹp hòi. Vì chúng tôi đều nghĩ rằng chúng tôi sẽ bị muộn nên chúng tôi bước nhanh hơn. Một trong số chúng tôi là một bệnh nhân bị bó dây thần kinh ở cột sống. Anh ấy đã ở Trường Xuân hơn một tháng và đã tiêu hết hơn 1000 tệ. Anh ấy đã tiêu hết tiền và bệnh viện vận chưa chữa khỏi được bệnh cho anh ấy. Anh ấy đã nghe nói về khóa giảng của Sư phụ và đi cùng chúng tôi. Hãy nói về những điều thần kỳ! Mặc dù anh vẫn bị cái đau hành hạ nhưng bệnh nhân này vẫn có thể đi bộ nhanh như chúng tôi. Chẳng lâu sau đó chứng đau đầu và các triệu chứng khác đã biến mất. Vào lúc anh ấy đến lớp học, tất cả các triệu chứng của anh ấy đã hoàn toàn biến mất. Trong khi anh ấy đi bộ Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho anh ấy. Sau 10 bài giảng trên lớp anh ấy đã trở thành một người hoàn toàn khỏe mạnh.
Trong những ngày đó, sau mỗi buổi học các đệ tử lại vây quanh Sư phụ một cách ngưỡng mộ. Sư phụ có năng lượng rất siêu thường. Ông mặc một bộ vét màu ghi, áo sơ mi trắng bên trong và trông rất trẻ. Sư phụ luôn luôn cười một cách hiền từ khi nói chuyện với các học viên. Sau mỗi buổi học, chúng tôi đều không muốn ra về. Chúng tôi luôn luôn muốn ở bên Sư phụ lâu hơn một chút để được nhìn thấy Ông lâu hơn. Lần nào chúng tôi cũng đợi cho đến khi Sư phụ bước lên xe rồi chúng tôi mới rời khu hội trường.
Trước buổi trưa ngày 1/5 những người tổ chức đã gửi lên lời đề nghị của các học viên hỏi là liệu họ có thể chụp ảnh lưu niệm với Sư phụ được hay không. Sư phụ đã đồng ý. Vì thế các học viên đứng thành hàng với các học viên khác ở cùng một khu vực. Sau đó Sư phụ đã chụp ảnh với từng nhóm. Khi đến lượt nhóm đến từ quận sông Bin chụp ảnh, có một học viên khoảng 60 tuổi ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở hàng đầu. Tóc của ông bạc trắng. Sư phụ đến gần và hỏi tại sao ông lại ngồi. Học viên đó trả lời rằng ông không đứng được vững. Sư phụ bảo ông đứng vào hàng cuối cùng. Sau khi chụp ảnh xong, Sư phụ lại đến chỗ học viên đó bắt tay và bảo ông vứt chiếc gậy đi. Mặc dù ông không nhận ra nhưng vợ ông đã vứt cái gậy đi. Sau đó Sư phụ bảo ông bước lên phía trước. Như một đứa trẻ, ông bước từng bước một. Ông bước vòng quanh hội trường với nụ cười nở trên mặt. Kể từ hôm đó trở đi, ông không còn phải chống gậy nữa. Ông đi bộ đến hội trường và đã có thể tự chăm sóc được chính mình.
Những sự việc như vậy đã xảy ra thường xuyên.
Sư phụ nói,
“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.” (Chuyển Pháp Luân)
Đúng là qua những trải nghiệm siêu thường này, chúng tôi đã thấy được tâm đại từ bi, tính cách sâu sắc, và tâm đại nhẫn như thần của Sư phụ. Và bởi vì những trải nghiệm không thể quên được này tôi đã có được một sự khích lệ lớn để tu luyện tinh tấn hơn, bước từng bước cho tốt trên con đường của mình, và thực hiện những thệ nguyện của mình từ tiền sử.
Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)