“Những người không sợ rét” – Bức tranh thơ về ý chí kiên định

Người xưa có câu “thi trung hữu họa, họa trung hữu thi”, tức là “trong thơ có họa, trong họa có thơ”. Một bài thơ hay mang trong mình chất họa, vẽ nên những khung cảnh sống động bằng ngôn từ, còn một bức tranh đẹp lại phảng phất chất thơ, gợi lên cảm xúc và triết lý sâu xa. Cả hai đều chạm đến tâm hồn người xem bằng những rung động tinh tế.

Nếu hội họa dùng màu sắc để tái hiện vẻ đẹp của cảnh vật, thì thơ ca lại dùng ngôn từ để vẽ nên những bức tranh giàu xúc cảm. Bài thơ Những người không sợ rét, sáng tác bởi tác giả có bút danh Đệ tử Đại Pháp Việt Nam, đăng trên trang Chánh Kiến Net ngày 17/5/2016, là một minh chứng rõ nét. Tựa như một bức tranh thủy mặc, bài thơ khắc họa hình ảnh những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tĩnh tại luyện công giữa giá lạnh mùa đông Hà Nội, nơi ý thơ và hình ảnh hòa quyện, gợi lên vẻ đẹp của sự kiên định và thuần tịnh.

NHỮNG NGƯỜI KHÔNG SỢ RÉT

Những cành cây khô gầy trơ trụi
Cứ co ro trong giá rét, cạnh hồ.
Sóng trùm chăn ru mặt nước sương mờ
Hà Nội sớm, mưa dầm dề không ngớt.

Có những người vẫn lặng yên luyện tập
Nơi vườn hoa, trong ngõ nhỏ, bên hồ
Thân hiên ngang, tâm bình thản không ngờ
Từng động tác “hoãn, mạn, viên” thong thả.

Dường như không gian có gì rất lạ
Mưa thanh tao và gió rất tinh khôi
Nhiều ánh quang chợt sáng đỏ trên trời
Ấm áp viên dung những người đang đứng tập

“Thân Thần” họ đang thăng hoa, “hợp nhất”
“Quán thông” rồi “đả tọa”, “châu thiên”
Giữa trời mưa sao họ vẫn an nhiên
Họ bằng sắt, bằng đồng hay bằng da, bằng thịt?

Tôi lặng đi giữa không gian siêu thực
Xúc cảm dâng đầy, ngưỡng mộ xiết bao
“Năng nhẫn”, “năng hành”, từng giây phút đề cao
Ôi những con người không sợ trời mưa rét!

Học viên Pháp Luân Công thiền đả toạ
Học viên Pháp Luân Công thiền đả toạ (Nguồn pinterest.com)

Bài thơ “Những người không sợ rét” có năm khổ, mỗi khổ mang một ý nghĩa riêng nhưng khi kết hợp lại tạo nên một bức tranh sống động. Ngay từ khổ đầu tiên, tác giả đã khắc họa khung cảnh mùa đông Hà Nội lạnh giá qua những hình ảnh đầy hình tượng: “cành cây khô gầy trơ trụi”, “sóng trùm chăn”, “mưa dầm dề”. Những hình ảnh này không chỉ mô tả cảnh vật mà còn truyền tải một cảm giác se sắt, giá buốt, khiến người đọc như cảm nhận sâu sắc không gian cô quạnh của mùa đông Hà Nội.

Thế nhưng, ngay trong khổ thơ tiếp theo, những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp xuất hiện một cách lặng lẽ mà lại ”hiên ngang” giữa giá rét, với “tâm bình thản không ngờ”, ”Từng động tác ‘hoãn, mạn, viên’ thong thả”. Sự tương phản giữa con người và thiên nhiên tạo nên một điểm nhấn mạnh mẽ, làm nổi bật ý chí kiên định và sự tĩnh tại, an hòa trong tâm của những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước nghịch cảnh thời tiết.

Bước sang khổ thơ thứ ba, không gian dường như đột nhiên chuyển mình: “Dường như không gian có điều gì rất lạ”,  câu thơ mở ra cảm giác huyền ảo, báo hiệu sự biến đổi. Những hình ảnh “mưa thanh tao”“gió rất tinh khôi” , thời tiết lúc này không còn mang sắc thái khắc nghiệt mà trở nên dịu dàng, trong trẻo, như thể đã được gột rửa bởi năng lượng thuần chính của những người tu luyện. Mưa không còn lạnh buốt, gió không còn tê tái, thiên nhiên như được xoa dịu, hòa vào trường năng lượng bình hòa của buổi luyện công.

Điểm nhấn đặc biệt của bài thơ chính là hình ảnh “nhiều ánh quang chợt sáng đỏ trên trời” – một khoảnh khắc mang màu sắc siêu thực, như thể vũ trụ đang cộng hưởng cùng con người, bao dung và che chở cho những học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cảnh vật không còn là mùa đông lạnh giá nữa, mà biến thành một không gian tràn ngập sự ấm áp và huyền diệu.

Khổ thơ thứ tư đánh dấu cao trào của cảm xúc qua câu hỏi tu từ:
“Họ bằng sắt, bằng đồng hay bằng da, bằng thịt?”
Lời thơ như một tiếng thốt lên vừa ngạc nhiên pha lẫn thán phục. Bề ngoài, họ cũng chỉ là những con người bình thường, “bằng da, bằng thịt”, nhưng ý chí của họ lại vững vàng như sắt, như đồng. Câu thơ nhấn mạnh rằng sức mạnh thực sự không chỉ thể hiện ở thể chất người tu luyện mà còn ở sự kiên định của nội tâm, một phẩm chất giúp họ vượt qua mọi khó khăn, thử thách.

Học viên Pháp Luân Công đang luyện Bài công pháp số 5
Học viên Pháp Luân Công đang luyện Bài công pháp số 5 (Nguồn pinterest.com)

Khổ thơ cuối khép lại bài thơ với những cảm xúc dâng trào:

Tôi lặng đi giữa không gian siêu thực
Xúc cảm dâng đầy, ngưỡng mộ xiết bao
“Năng nhẫn”, “năng hành”, từng giây phút đề cao
Ôi những con người không sợ trời mưa rét!

Lời thơ là tiếng lòng chân thành, bày tỏ sự thán phục trước những con người kiên định, bất chấp giá rét để chứng thực và viên dung Đại Pháp. Đồng thời, khổ thơ còn phản ánh tinh thần tu luyện của các học viên Pháp Luân Đại Pháp theo nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn”, khi mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống đều là cơ hội để đề cao tâm tính, buông bỏ chấp trước, chính niệm, chính hành. Câu thơ cuối khắc họa vẻ đẹp “siêu thực” của người tu luyện, ung dung, tự tại giữa gian nan, tỏa sáng giữa đời thường bằng chính sự kiên định và từ bi.

Giọng thơ nhẹ nhàng, giàu sức truyền cảm, tựa như một lời kể chuyện mộc mạc nhưng sâu sắc. Khi miêu tả thiên nhiên, câu chữ sắc nét, giàu hình tượng, tựa như những nét vẽ mạnh mẽ phác họa sự khắc nghiệt của trời đông. Nhưng khi nói đến những người tu luyện kiên cường giữa giá rét, lời thơ lại chậm rãi, lắng đọng thể hiện sự bình hòa, tĩnh tại của họ. Chính sự tương phản ấy làm nên sức hút của bài thơ, khiến người đọc không chỉ thấy cái rét cắt da của mùa đông Hà Nội mà còn cảm nhận được hơi ấm từ nội tâm kiên định của những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Những con người trong bài thơ không chỉ đối diện với giá rét của thời tiết mà còn vượt qua những thử thách nội tâm. Giữa cơn gió lạnh cắt da, họ vẫn ung dung, an hòa, như mặt hồ sâu thẳm phản chiếu một nội tâm vững vàng và một tâm hồn rộng mở. Đây chính là vẻ đẹp vĩnh hằng của những người thực hành theo “Chân-Thiện-Nhẫn” 

Trong cuộc sống, ai cũng sẽ có lúc đối diện với những “mùa đông khắc nghiệt” của chính mình, nhưng nếu biết hướng vào nội tâm để tu bỏ chấp trước và không ngừng đề cao tâm tính, mỗi người đều có thể bình thản trước thử thách, vượt lên nghịch cảnh và tỏa sáng trong cuộc sống

Huệ Tâm

Bài viết liên quan

vuon-tho-chanh-kien-tieng-long-kinh-su-ton

Tiếng lòng kính Sư tôn

Kính Sư tâm thanh Đại Pháp hồng truyền tại nhân gian, Phổ độ tế thế Pháp Luân toàn. Tôn Sư trọng Đạo nhập tu luyện, Hằng tâm tu thành Phật Đạo Tiên. Trân tích đa thế kết phật duyên, Tuyển trạch tương lai tân vũ toàn. Pháp chính càn khôn độ chúng sinh, Sư ân…
Bai-tho-ghi-khac-Hong-an

Chùm thơ về Đại Pháp của tác giả Tố Trinh

Nhờ nhận thức được những nội hàm rộng lớn, cao thâm trong cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” cũng như những cuốn Kinh sách khác của Sư phụ Lý Hồng Chí trong pháp môn tu luyện Pháp Luân Công (còn có tên là Pháp Luân Đại Pháp) kết hợp với việc thường xuyên thực hành nguyên…