Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
Vào ngày 25/3/1993 tôi đến tham dự một bài giảng của Sư phụ. Khi tôi đang ở trên xe buýt thì bị mất cắp cái ví và tấm vé vào nghe giảng để trong ví cũng bị mất. Nên khi tôi đến hội trường tôi không được vào vì không có vé. Tôi thực sự lo lắng và đợi ở ngoài cho đến khi hầu hết mọi người đã vào hết. Ngay trước khi bắt đầu tự nhiên tôi có một hình ảnh ở trong đầu về số nghế của mình trên vé là “hàng 10, số 9”. Nên tôi nói với người gác cửa và cô ấy xác nhận rằng “hàng 10, số 9” đúng là không có ai ngồi nên tôi được vào.
Tôi tin đây là một ví dụ mà Sư phụ giảng về duyên phận rằng nếu tôi đáng được tham dự thì tôi sẽ được vào.
Trước khi tôi đến lớp học, tôi đã uống một số thuốc Trung y để trị bệnh và sau khi nghe Sư phụ giảng tôi thực sự cảm thấy mình đủ khỏe để có thể không cần phải uống thuốc nữa. Tôi đã trở nên rất khỏe mạnh và không phải uống bất cứ thuốc gì kể từ đó trở đi. Tôi đã từng bị một số bệnh kéo dài 20 năm trời bao gồm cả lồi đĩa đệm thắt lưng, viêm đại tràng mãn tính, bệnh tim, giảm hồng cầu, u tử cung, táo bón, và các bệnh khác. Cơ quan của tôi đã phải chi trả hàng trăm nhân dân tệ mỗi tháng tiền chi phí y tế cho tôi. Tôi hy vọng rằng ai nghe câu chuyện của tôi cũng sẽ nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là tuyệt vời.
Vào tháng 4/1994, tôi nghe nói rằng một người đồng nghiệp của tôi bị bệnh máu trắng và phải nhập viện. Tôi đi đến thăm cô ấy, và da của cô đầy những đốm vàng. Bác sĩ nói rằng máu của cô cũng đã trở thành màu vàng nhạt và họ muốn hút máu ra, làm sạch máu bằng hóa chất rồi sau đó lại truyền vào người cô. Mỗi lần điều trị như vậy tốn 10 nghìn tệ. Nhưng khi cô ấy trở về nhà sau ca phẫu thuật, căn bệnh sẽ tái phát, nên cô ấy phải nằm lại ở bệnh viện. Tôi kể cho cô ấy câu chuyện của tôi, và cô ấy bày tỏ sự quan tâm và muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Vài ngày sau, cô ấy được xuất viện và cô ấy đề nghị tôi dạy cô ấy luyện công. Sau khi luyện công và học Pháp, cô ấy đã dần dần khỏi bệnh và nước da của cô ấy đã trở lại bình thường. Khi chúng tôi đến Quảng Châu để tham dự khóa giảng của Sư phụ cô ấy đã nhìn thấy một Pháp Luân bao phủ bầu trời.
Trước khi chúng tôi đến Quảng Châu, chồng cô ấy biết được kế hoạch của chúng tôi và cũng muốn đi cùng với chúng tôi. Anh ấy nói “Nếu Đại Pháp có thể chữa khỏi bệnh cho vợ tôi thì hẳn là Sư phụ phải vĩ đại lắm. Sao tôi có thể lỡ dịp được khi Sư phụ đến giảng Pháp ở Quảng Châu?” Lúc đó tôi chỉ có một vé cho vợ anh ấy. Tôi không có chiếc vé thừa nào cho anh ấy cả. Anh ấy nói “Ngay cả khi tôi không thể vào để tham dự khóa học, tôi chỉ cần được nhìn thấy Sư phụ là cũng đã vinh hạnh lắm rồi” Vậy nên anh ấy kiên quyết đi cùng với chúng tôi. Sau khi chúng tôi đến Quảng Châu vợ anh ấy và tôi cùng đi nghe giảng. Anh ấy cùng với hơn 500 người khác không có vé ngồi ở ngoài sân vận động để nghe Sư phụ giảng Pháp được phát qua loa phóng thanh. Vào ngày thứ hai một học viên phải rời đi sớm vì có một việc khẩn cấp nên anh ấy nhận được tấm vé của học viên ấy và được vào trong để nghe.
Trong khi giảng Sư phụ bảo chúng tôi nghĩ về những chỗ trên thân thể nơi chúng tôi cảm thấy không thoải mái. Nếu chúng tôi không có vấn đề gì thì chúng tôi có thể nghĩ về những thân nhân của mình mà có vấn đề ở bất cứ chỗ nào trên thân thể. Người chồng của đồng nghiệp tôi trước kia đã từng kể về con gái anh ấy là một giáo viên. Thanh quản của cô ấy đã bị hỏng 2 năm trước đó và cô ấy không thể nói được nữa. Không có biện pháp y tế nào có thể chữa khỏi được cho cô. Hôm đó trong khi nghe giảng anh ấy đã nghĩ về vấn đề này của cô con gái.
Sau khi anh ấy trở về nhà con gái anh ấy nói “Vào ngày thứ 3 sau khi bố và mẹ đi Quảng Châu (ngày mà Sư phụ tịnh hóa thân thể cho các học viên hoặc thân nhân họ), con đã nói lại được”.
Vào ngày hôm đó, tôi nghĩ về tim của tôi. Tôi cảm thấy như Sư phụ nắm lấy tim tôi và khi Ông làm như vậy tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ở cùng khách sạn với chúng tôi là một sinh viên đại học trẻ tuổi phải đeo kính cận, và chúng tôi nói chuyện với cậu ấy về khóa học. Cậu ấy nói rằng khi cậu ấy nghe Sư phụ nói “chư vị thấy có ông Phật, ông Đạo ngồi ngậm điếu thuốc lá không?” (Chuyển Pháp Luân), cậu ấy nghĩ rằng sẽ chẳng có ông Phật ông Đạo nào đeo kính cả. Trên đường cậu ấy trở về khách sạn cậu ấy phát hiện rằng cái kính của cậu đã bị gãy. Lúc đó cậu ấy hiểu ra rằng cậu không cần phải đeo kính nữa, nên cậu bỏ nó ra. Dần dần cậu đã có thể nhìn được ngày một rõ ràng hơn mà không cần phải đeo kính nữa.
Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)