Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
Tôi có một may mắn lớn là được tham dự các bài giảng và truyền công Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ bắt đầu từ ngày 16/7/1993 được tổ chức ở Viện bảo tàng văn hóa của Công đoàn điện lực ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ tỉnh Hắc Long Giang. Tôi cũng đã tham dự bài giảng của Sư phụ trước khi khóa học bắt đầu và hiểu ra được rằng lý do mà tôi đã tập các môn khí công khác trong nhiều năm là để chuẩn bị tinh thần cho tôi có thể hiểu và tiếp thụ Pháp Luân Đại Pháp và sau đó bắt đầu con đường tu luyện của mình theo Pháp Luân Đại Pháp.
Đầu tiên không có nhiều người đến tham dự khóa giảng, nhưng số học viên đã tăng lên từng ngày. Tất cả các hoc viên đến sau đều là do được biết tin về lớp học qua truyền khẩu mà đến. Thậm chí vào ngày thứ 5 của khóa học vẫn có nhiều học viên mới đến. Hồi đó Sư phụ trông như một thanh niên ở độ tuổi 20, nhưng trông rất điềm đạm, tốt bụng và đáng kính. Trong suốt khóa học tôi được ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Tôi đã rất khó khăn mới học được bài luyện công số 3 (Quán thông lưỡng cực Pháp) vì hai tay của tôi phối hợp với nhau không tốt. Khi Sư phụ nhận ra vấn đề của tôi Ông bước xuống từ trên bục giảng và cầm tay tôi hướng dẫn tôi tập. Sư phụ là một người rất hiền từ.
Khi lớp học đến hồi kết thúc, tất cả các học viên đều viết một bài tâm đắc thể hội. Tôi hiểu rằng tôi đã thu được rất nhiều lợi ích từ Sư phụ. Ví dụ, 2 ngày trước khi lớp học bắt đầu, tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân đang xoay chuyển ngay trước mặt tôi khi ở nhà. Tôi đã không hiểu ý nghĩa của điều đó cho đến buổi vấn đáp sau khóa học. Sư phụ nói rằng Ông đã gửi đi rất nhiều Pháp Luân trên đường Ông đến Tề Tề Cáp Nhĩ để giúp đỡ những người có duyên phận đến tham dự các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp. Trước kia, tôi đã tham dự nhiều khóa học khí công khác, tiêu rất nhiều tiền nhưng không học được gì cả. Trái lại các khóa học Pháp Luân Đại Pháp không mất nhiều tiền mà lại có nhiều ngày giảng. Tôi cảm nhận được từ trong thâm tâm là Sư phụ đến Tề Tề Cáp Nhĩ là để dạy Pháp Luân Đại Pháp cho chúng tôi chứ không phải là để kiếm tiền. Sau khóa học, tôi chạy đến chỗ Sư phụ ở hành lang bên ngoài giảng đường và tôi đưa cho Sư phụ bài tâm đắc thể hội của mình bằng cả hai tay một cách kính trọng.
Thời tiết ở vùng Đông Bắc Trung Quốc vào cuối tháng 7 rất khô và nóng. Sư phụ đã không đòi hỏi một chút gì để uống trong khi giảng bài. Hàng ngày Sư phụ mang chai nước riêng của mình đến lớp học, và Ông chỉ mang có một cốc nước.
Khi ngày giảng cuối cùng kết thúc vào khoảng 8 rưỡi tối, các học viên không muốn ra về. Họ theo sát Sư phụ ra đến cửa để xin chữ ký. Bên ngoài trời đang mưa. Sư phụ phải đứng ở cửa và cho chữ ký dưới ánh đèn đường lờ mờ. Vì có quá nhiều học viên xin chữ ký, các học viên đi theo Sư phụ đã phải nói to lên là “Sư phụ còn đang phải vội đi đến nơi khác. Xin mọi người hãy để Sư phụ đi.” Chúng tôi không biết rằng có một chiếc xe đang chờ Sư phụ để đưa Ông đến Bắc Kinh để giảng khóa tiếp theo từ ngày 25/7 tại Hội trường Công an cho hơn 2000 học viên. Mỗi lần nhớ lại những giây phút ấy tôi lại khóc. Tôi rất xúc động và biết ơn Sư phụ vì những khó nhọc mà Ông đã phải chịu và vượt qua để dạy Pháp Luân Đại Pháp cho chúng tôi.
Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)