Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Công ở Trung Quốc
Khi tôi mới mười mấy tuổi, tôi thắc mắc là tại sao tôi lại không được sinh ra ở Ấn Độ cổ 2500 năm trước để tôi có thể trực tiếp nghe Phật Pháp. Tôi đã nghĩ rằng chúng sinh sẽ không thể siêu tam giới được nữa và chúng tôi sẽ phải nhập lục đạo luân hồi mãi mãi.
Vào giữa tháng 11/1994 tôi đọc quyển sách Pháp Luân Công của Ông Lý Hồng Chí và cuối tháng đó tôi được biết rằng Sư phụ chuẩn bị giảng Pháp ở Quảng Châu. Tôi được hỏi là có muốn tham dự hay không. Không ngần ngại tôi nói rằng tôi sẽ tham gia. Hồi đó, tôi chỉ có một cảm giác lờ mờ là điều này sẽ trở nên rất quan trọng đối với tương lai của tôi.
Vào tháng 12/1994, một vài ngày trước khóa học, chúng tôi cùng đến Quảng Châu. Tất cả các khách sạn đều được thuê kín, nhưng bốn người chúng tôi đã tìm được một phòng rất nhỏ chỉ có hai chiếc giường nhưng chúng tôi rất hài lòng.
Ngay sau khi xuống tàu, chúng tôi đi thẳng đến nơi tổ chức khóa học. Những hôm đó, Quảng Châu tràn ngập trong bầu không khí hòa ái. Trong những ngày đầu tiên của khóa học, toàn bộ nhà thi đấu rất là bụi bặm. Sau đó, không khí trở nên trong sạch. Sư phụ nói rằng vì một số lý do, khóa học đã bị trễ một vài ngày, và nhiều học viên đặc biệt là những người đến từ Urumqi, Bắc Kinh và vùng đông bắc đã đến nơi lâu rồi và chỉ còn lại có một chút tiền. Vì vậy khóa học sẽ chỉ diễn ra trong một vài ngày. Hồi đó, tôi ngồi ở phía sau Sư phụ và chỉ nhìn thấy lưng của Ông. Sư phụ thường quay lại và nói “Những người ngồi đằng sau tôi cũng sẽ không bị loại ra – họ thậm chí còn gần tôi hơn.”
Một số học viên không mua được vé và phải đứng chờ ở ngoài. Những người phụ trách đã xắp xếp để một số trong số họ có thể ngồi trên sàn nhà thi đấu và số khác có thể xem truyền hình trực tiếp ở ngoài hành lang. Sau đó, Sư phụ đi ra ngoài để trực tiếp gặp họ.
Mỗi lần Sư phụ bước vào hội trường, tất cả các học viên đều vỗ tay nhiệt liệt. Sau khi giảng xong bài cuối cùng, Sư phụ trả lời câu hỏi của các học viên, và sau đó một số học viên tăng hoa cho Ông cùng với các dải lụa. Đó là một dịp rất là hòa ái và tuyệt vời.
Khi Sư phụ đi ra phía cửa để rời đi, Ông đột nhiên quay lại hội trường, xoay chuyển một Pháp Luân lớn trên không trung và sau đó đẩy Pháp Luân ra về phía chúng tôi. Tôi đã không biết vào lúc đó rằng đó là khóa giảng Pháp cuối cùng của Sư phụ ở Trung Quốc.
Mỗi khi nhớ lại sự kiện này, tôi luôn cảm thấy rất vui và được Pháp quang chiếu sáng. “Mỹ diệu vô cùng khôn tả xiết” (“Thế giới Pháp Luân”, trong tập thơ Hồng Ngâm)
Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)