Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
Mục lục
Sư phụ đã chữa khỏi bệnh tim của tôi
Vào năm 1989, cửa hàng của tôi làm ăn rất phát đạt. Nhưng đột nhiên, tôi lại bị chẩn đoán là mắc chứng bệnh đau thắt ngực và đã bị ngất hai lần. Để có thể sống được, tôi đã phải đóng cửa cửa hàng. Vào ngày 21 tháng 12 năm 1994, tôi đã rất may mắn là được tham dự khóa giảng Pháp lần thứ 5 ở Quảng Châu. Vào đêm thứ nhất của khóa giảng, Sư phụ đã chữa khỏi bệnh tim của tôi. Một đệ tử ngồi bên cạnh tôi nói, “ Tôi đã theo Sư phụ và tham dự 8 khóa giảng Pháp. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Sư phụ chữa bệnh tim. Anh có duyên phận đấy. Hãy tu luyện cho tốt.” Lúc đó Sư phụ làm 2 thủ ấn về phía các đệ tử đang đứng và bảo họ giậm chân. Ông cũng bảo nửa số học viên còn lại đứng lên và giậm chân. Sư phụ làm hai thủ ấn nữa. Tôi đã không thể tin được: Liệu căn bệnh mà tôi đã phải chịu đựng rất nhiều năm đã được chữa chưa? Thời gian như bay và đã 10 năm trôi qua kể từ khóa giảng đó.
Trong cuộc đàn áp, cảnh sát cố gắng “chuyển hóa” chúng tôi. Chúng buộc những hòn đá nặng vào thân thể của các đệ tử và bắt họ chạy. Tôi bị bắt phải chạy trong khi mang một túi đất nặng ở trên lưng. Chúng đánh đập chúng tôi nếu chúng tôi không chạy nhanh theo ý chúng. Ngay cả sau tất cả những đòn tra tấn này, bệnh tim của tôi cũng không tái phát lại.
Sư phụ làm nhẹ bớt cảm xúc của chúng tôi
Vào buổi tối ngày 28 tháng 12 năm 1994, khóa giảng Pháp ở Quảng Châu đã kết thúc. Sư phụ nói với chúng tôi rằng, “Tôi đã nhận được visa rồi”. Tất cả chúng tôi đều biết rằng Sư phụ sẽ đi khắp thế giới để giới thiệu Pháp Luân Công. Chúng tôi không biết là khi nào mới có thể được gặp lại Ông. Trong 8 ngày giảng Pháp, Sư phụ đã dạy chúng tôi Pháp của vũ trụ và tịnh hóa thân thể cho chúng tôi. Khi đến lúc phải tạm biệt, tất cả mọi người đều cảm thấy buồn. Khi tất cả các học viên đứng dậy để tiễn Sư phụ, tiếng vỗ tay âm vang. Trường năng lượng và cảm xúc của tôi là không thể tả được khi nhìn thấy Sư phụ đi về phía cửa. Tim chúng tôi đập rất mạnh và nước mắt lưng tròng.
Sư phụ có vẻ như không muốn để chúng tôi ở lại trong sự buồn chán. Ông quay lại và làm hai thủ ấn về phía mọi người. Tiếng vỗ tay chậm lại khi chúng tôi không thể giữ Ông ở lại thêm nữa. Sau đó Sư phụ bước ra khỏi giảng đường. Tôi bắt đầu hiểu ý nghĩa của các thủ ấn của Ông: Sư phụ muốn làm giảm nhẹ cảm xúc của chúng tôi để giúp đỡ chúng tôi tu luyện tốt.
Một cái chạm tay của Sư phụ đã chữa khỏi bệnh cho một đứa bé
Khi nghe tin rằng Sư phụ sẽ rời Đại Liên ngày 31-12-1994, một số đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đi đến sân bay Đại Liên với các bó hoa trên tay để chào tạm biệt Sư phụ. Một trong những học viên đến đợi Sư phụ cùng đứa con trai mới lên 7-8 tuổi và bị tâm thần.
Người mẹ bôi một chấm son đỏ trên trán đứa bé để thể hiện lòng vui mừng. Khi Sư phụ nhìn thấy đứa bé, Ông nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu. Nụ cười ngây dại của cậu bé thay đổi ngay lập tức, và ánh mắt của cậu trở lại bình thường. Kể từ đó trở đi cậu bé đã trở thành một đứa trẻ bình thường. Chấm đỏ trên trán cậu bé cũng chuyển mầu thành trắng một cách thần kỳ. Nhiều đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đã chứng kiến Sư phụ từ bi điều chỉnh lại tình trạng của đứa bé.


Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)