Ai trong chúng ta cũng khao khát một tâm hồn thật sự an yên. Đôi khi, con đường dẫn đến sự an yên ấy không hề xa xôi, không cần đến những điều to tát hay cao siêu, mà chỉ cần bắt đầu từ những điều giản dị nhất trong đời thường: biết sống chân thành, biết quan tâm và nghĩ cho người khác. Chính sự sẻ chia bình dị ấy lại giúp cho tâm ta trở nên an hoà hơn.
Thế nào là nghĩ cho người khác? Đó có thể chỉ là việc ta biết lắng nghe thay vì chen ngang lời, biết nhường đường cho người đi vội thay vì cố gắng vượt lên, hay chia sẻ chiếc áo mưa khi cơn mưa bất chợt kéo đến. Đôi khi, chỉ một sự kiên nhẫn chờ đợi người lớn tuổi đi chậm cũng là một hành động đẹp, bởi nó cho thấy ta đang sống bằng sự cảm thông, không vội vàng, không ích kỷ.
Khi trao đi một cái ôm, một lời hỏi thăm, ta không chỉ làm ấm lòng người khác mà chính mình cũng được sưởi ấm. Khi biết nhường nhịn, ta tránh khỏi nhiều cãi vã và phiền muộn không đáng có. Khi bớt nghĩ cho bản thân, ta bớt so đo, bớt lo âu, và nhẹ nhõm hơn trong tâm hồn. Đặc biệt, khi nhìn thấy người khác hạnh phúc bởi hành động nhỏ bé của mình, ta cũng cảm nhận được niềm vui, như thể hạnh phúc ấy đã lan toả vào trái tim ta.

Một hành động tử tế không dừng lại ở người cho và người nhận. Nó có thể trở thành ngọn lửa nhỏ, thắp sáng cả cộng đồng. Trong một xóm nọ, vào một ngày trời mưa to, nước ngập hết lối đi. Một chị hàng xóm hì hục lấy chổi khơi dòng nước để mọi người có thể đi lại. Ban đầu, chẳng ai để ý, chỉ nghĩ “việc ai nấy lo”. Nhưng rồi, thấy chị ướt sũng mà vẫn kiên nhẫn dọn, mấy người trong xóm bắt đầu ra giúp. Chẳng mấy chốc, cả lối đi khô ráo, ai cũng nở nụ cười. Hôm đó, mọi người chẳng còn xa lạ như trước, mà thấy gần gũi như một gia đình. Chỉ một hành động biết nghĩ cho người khác đã làm thay đổi cả bầu không khí của cả xóm.
Nghĩ cho người khác không chỉ là việc tốt, mà còn là một bước trên hành trình tu dưỡng nhân cách. Nó giúp ta trưởng thành trong nội tâm, biết sống chậm lại, biết lắng nghe nhiều hơn, biết mở rộng trái tim để thấu cảm với người xung quanh. Và trên con đường ấy, ta dần trở thành phiên bản tốt đẹp hơn của chính mình.
Vậy nên khi ta biết nghĩ cho người khác, ta không chỉ mang đến niềm vui cho họ, mà còn đang âm thầm gieo một hạt giống thiện lành cho chính ta. Dần dần, những hạt giống ấy kết thành trái ngọt: một tâm hồn an hòa, một trái tim biết yêu thương. Và khi ta trao đi điều tốt đẹp, cuộc sống cũng sẽ dịu dàng trao lại cho ta niềm hạnh phúc thật sự.
Tác giả: An Nhiên


