Một trải nghiệm cá nhân thần kỳ hồi Sư phụ giảng Pháp ở Vũ Hán

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Vũ Hán, Trung Quốc 

Tôi bị nhiều bệnh tật và đã phải phẫu thuật nhiều lần. Tôi đã phải chịu đựng những đau đớn không thể tả được. Tôi đã tập nhiều loại khí công sau khi bệnh viện không thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Tuy nhiên, các vấn đề của tôi vẫn còn tồn tại. 

Vào tháng 3/1993, Pháp Luân Công được truyền đến thành phố Vũ Hán. Tôi mua được một tấm vé tham dự khóa học Pháp Luân Công từ Hội khí công thành phố. Tấm vé tôi mua là dành cho khóa học 10 ngày. Giá vé là 50 tệ cho những người tham dự lần đầu và 25 tệ cho những ai đã tham dự các khóa học trước. Thông thường thì giá vé cho một khóa học nửa ngày cho bất cứ môn khí công nào khác là 100 tệ. Tôi cũng rất quan tâm đến Đại Pháp thâm sâu của Sư phụ sau khi nghe khóa giảng đầu tiên ở hội trường thành phố đến nỗi tôi đã hoàn toàn quên các “bệnh tật” của mình. Tôi cảm thấy như mình đã tìm kiếm Đại Pháp này trong hàng trăm nghìn năm rồi. Điều thần kỳ là tôi không nhìn thấy Sư phụ chữa bệnh cho tôi nhưng tất cả các bệnh tật mà đã làm cho tôi sống khổ sống sở bỗng đột nhiên biến mất. Nó như là một cái xích trói chặt tôi đã đột nhiên được gỡ bỏ. Khi tôi đi xe đạp trở về nhà sau buổi học ngày hôm đó cứ như là có ai đó đang đẩy tôi về phía trước. Khi tôi nhìn lại thi không có ai ở đằng sau cả. Tôi nhớ ra rằng Sư phụ nói Pháp thân của Ông sẽ bảo vệ chúng ta và đúng là như vậy thật. 

Niềm vui và tôi cảm thấy trên thân thể vô bệnh vô tật nhẹ nhàng của tôi đã nhắc nhở tôi phải chủ động truyền rộng điều kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp cho nhiều người hơn nữa có duyên đắc Pháp. 

Có một sự việc đáng nhớ khác đã xảy ra trong lớp học. Bởi vì chúng tôi đều cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp rất là tốt, một học viên khác và tôi đã đi mua một máy ghi âm để ghi lại bài giảng. Chúng tôi muốn ghi lại bài giảng Pháp của Sư phụ. Khi buổi học ngày thứ hai bắt đầu chúng tôi bấm nút ghi âm. Sau đó một người nói với chúng tôi rằng Sư phụ không cho phép ghi âm. Lúc đó, ngộ tính của chúng tôi quá thấp nên chúng tôi vẫn tiếp tục ghi âm. Khi chúng tôi về nhà lấy băng ra thì thấy rằng băng ghi âm đã vỡ thành nhiều mảnh. Tất cả chúng tôi đều sốc. 

Sau đó khi Sư phụ đang tham gia một chương trình phát thanh trả lời câu hỏi của thính giả trên Đài phát thanh kinh tế Trường Giang, chúng tôi hỏi Sư phụ là chúng tôi có được ghi âm không. Sư phụ cười và trả lời “Có” nên chúng tôi đã ghi âm lại. 

Một người quen của tôi bị một bệnh rất nặng và phải nằm liệt giường. Một hôm khi thân nhân của cô ấy đi làm, họ bật máy thu thanh và cho cô ấy nghe. Vừa đúng lúc đó Sư phụ đang nghe câu hỏi của một bệnh nhân khác trên sóng phát thanh. Sư phụ bảo bệnh nhân này dùng hai tay chống đỡ thân thể của mình trên bàn và thả lỏng toàn thân. Theo chỉ dẫn của Sư phụ, người quen của tôi đặt hai tay lên bên giường và cũng thả lỏng thân thể của mình. Ngay lập tức cô ấy đã có thể ngồi dậy khỏi giường và tự chăm sóc được mình. Khi thân nhân của cô về nhà họ đều rất vui. Nhiều thân nhân của cô sau đó đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. 

Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)

Bài viết liên quan