Một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên

Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

Ngày 4/1/1995 là một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hội Pháp Luân Đại Pháp đã tổ chức một cuộc họp tổng kết hàng năm ở hội trường Bộ công an ở Bắc Kinh. Quan trọng hơn là sau cuộc họp là một buổi lễ công bố việc xuất bản quyển sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ Lý Hồng Chí. Trong buổi lễ Sư phụ cũng đích thân đến để giới thiệu quyển sách của mình với thế giới.

Vé vào cửa cho sự kiện đã được phân phối cho các trạm phụ đạo ở Bắc Kinh hai ngày trước. Sư phụ đặc biệt đề xuất rằng một số vé là để dành cho các học viên mới và không chỉ là cho các phụ đạo viên. Sư phụ nói “Tôi muốn gặp các học viên mới của mình.” Vào ngày 4/1 sau khi làm xong việc và ăn uống xong, đệ tử đồng môn Lao Mei và tôi đi xe đạp đến tham dự cuộc họp ở hội trường Bộ công an. Tôi thực sự cảm nhận được rằng các không gian khác tràn đầy năng lượng.

Đó là một buổi tối bình thường như bao buổi tối khác nhưng cũng không bình thường.

Đó là lần đầu tiên tôi được tham dự một buổi gặp mặt của các học viên. Khi tôi bước vào hội trường tôi nhìn thấy rất nhiều người. Dòng chữ ở trên sân khấu cho thấy rõ chủ đề của cuộc họp. Chiếc bàn được bọc khăn trắng và có hơn 10 cái ghế được đặt ở đằng sau. Vì chúng tôi đều biết là Sư phụ sẽ đến nên tất cả đều nghiêm trang. Không khí trong hội trường rất nghiêm trang và thần thánh.

Khi buổi họp bắt đầu, Vương Trị Văn, trưởng chi nhánh Bắc Kinh của Hội Pháp Luân Đại Pháp có một bài tổng kết năm. Sau đó anh công bố rằng cuốn Chuyển Pháp Luân sẽ được xuất bản. Hơn nữa 500 quyển sẽ được sẽ được tặng cho các đại diện học viên ở trong và ngoài nước. Lúc đó tôi nghĩ “Khi nào thì mình có thể thấy quyển sách này? Nội dung của cuốn sách là gì?” Tôi cũng vui mừng cho những ai có được quyển sách trước.

Khi biết rằng Sư phụ sẽ giảng cho các học viên mới, cả hôi trường tràn ngập niềm phấn khởi. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt bắt đầu và kéo dài rất lâu.

Tôi thấy Sư phụ đang đến! Ông trông cao lớn và đang tươi cười. Sư phụ vẫy chúng tôi. Ông nhìn một lượt quanh hội trường nhìn tất cả các học viên một cách từ bi. Ông cũng vẫy các học viên ngồi ở phía sau và những người ngồi ở trên tầng 2, chào các đệ tử chưa được gặp Sư phụ bao giờ.

“Chúc mừng năm mới, tất cả!” Lời chào này làm ấm lòng chúng tôi như một làn gió nhẹ nhàng. Nó rất là từ bi và chúng tôi đều cảm động rất sâu sắc.

Sau đó Sư phụ bắt đầu giảng. Ông dạy chúng tôi các Pháp lý tu luyện ở cao tầng. Sư phụ cũng bảo chúng tôi đưa tay ra để cảm nhận được Pháp Luân đang xoay chuyển. Sư phụ giải thích các Pháp lý tu luyện bằng những từ ngữ đơn giản. Nhiều người trong số chúng tôi đã từng quanh quẩn với những môn khí công ở tầng thấp trong một thời gian dài, và bài giảng của Sư phụ đã giải những câu hỏi mà chúng tôi đã thắc mắc trong suốt bao nhiêu năm. Cứ như là ánh sáng mặt trời xuyên qua đám mây chỉ đường cho chúng tôi. Bài giảng của Sư phụ đã đưa chúng tôi đến một vũ trụ bao la và chúng tôi bắt đầu hiểu được các Pháp lý sâu sắc của vũ trụ. Nó rất là siêu thường và lý thú. Nghiêm túc nghe một bài giảng như vậy trong hội trường lúc đó dường như tốt hơn cả việc đọc sách hàng trăm năm trời. Sư phụ nói rằng cuốn Chuyển Pháp Luân đang được xuất bản hôm đó và chúng tôi sẽ sớm được đọc. Ông giảng rằng bằng cách đắc Pháp người ta sẽ học được những Pháp lý của việc tu luyện. Tu luyện theo Đại Pháp, thì người ta sẽ đắc viên mãn. Kể từ đó trở đi, tôi hy vọng rằng tôi sẽ có thể đắc Pháp sớm!

Theo cách này, tôi nghe Sư phụ giảng Pháp. Với lòng tôn kính Sư phụ và chờ đợi Pháp, tất cả các học viên trong hội trường đều chăm chú lắng nghe. Không có ai đi lại trong hai giờ giảng.

Hồi đó, tôi chưa nhận ra được tầm quan trọng của cuộc họp đó. Từ đó đến nay tôi không có dịp nào được gặp lại Sư phụ tôn kính của chúng ta một lần nữa. Tất nhiên, tôi vẫn có thể nhìn thấy Sư phụ. Khi học Pháp tôi có thể nhìn thấy Sư phụ ở trên băng hình. Thường xuyên hơn là, tôi có thể nhìn thấy Sư phụ thông qua công năng.

Thời gian trôi mau, và nhiều năm đã qua đi. Nhưng những giây phút tuyệt vời đó sẽ mãi mãi ở trong tim tôi. Trên con đường dài và khổ, nó đã giúp tôi đi theo Sư phụ vững bước tinh tấn trong Chính Pháp.

Trong những năm tu luyện sau này, tôi mới hiểu rằng Pháp thân của Sư phụ luôn luôn ở bên cạnh chúng ta. Miễn là chúng ta tôn kính Sư phụ và Pháp, lấy Pháp làm thầy, có chính niệm chính hành, thì chúng ta sẽ trở thành các đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp theo sự dẫn dắt của Sư phụ. Cuốn sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ là Pháp mà tôi đã đi tìm. Nó cực kỳ quý báu, và các Pháp lý triển hiện ở mọi việc. Với tâm của chúng ta, chúng ta sẽ được giác ngộ.

Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)

Bài viết liên quan