Bài viết của một người tập Pháp Luân Đại Pháp ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
Tôi rất may mắn được tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên vào tháng 5/1994. Giờ đây khi tôi hồi tưởng lại, đó là quãng thời gian quý báu và hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Tôi muốn viết về những trải nghiệm của mình và chia sẻ với tất cả mọi người.
Sư phụ ăn mặc gọn gàng và giản dị, và trông rất từ bi. Trước kia tôi đã tham dự rất nhiều khóa thuyết giảng của các khí công sư nhưng chưa bao giờ nghe thấy họ giảng gì về Pháp cả. Họ chỉ xuất “công”, để cho mọi người nhận một chút tín tức, và một số thì dạy một vài động tác luyện công. Một số khác thì vẽ một hình gì đó trên một mảnh giấy và bảo mọi người cất giữ nó. Sư phụ giảng theo cách hoàn toàn khác với tất cả các khí công sư khác. Ông giảng bài mà không cần đến sách vở gì cả. Trong các bài giảng, tôi trông thấy Ông chỉ lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong túi áo ra và sau đó bắt đầu giảng. Có khoảng 800 người tham dự khóa học nhưng không có ai là nói chuyện riêng cả. Giảng đường rất là yên tĩnh. Sư phụ cũng rất hóm hỉnh trong khi giảng Pháp lý. Đôi khi những lời giảng của Ông đã làm cho chúng tôi phải cười to lên. Không hiểu tại sao nhưng tôi cảm thấy một cảm giác rất thoải mái trong khi nghe Sư phụ giảng bài. Đó là một trải nghiệm đẹp đẽ và vui vẻ. Ngay cả bây giờ khi hồi tưởng lại, tôi vẫn còn cảm thấy cảm giác đó.
Hồi đó tôi tham dự khóa học với một mục đích là để chữa bệnh. Tuy nhiên, sau một vài bài giảng, nhân sinh quan và cái nhìn của tôi về đạo đức đã thay đổi. Tôi đã hiểu ra rất nhiều chân lý và biết phải hành xử như thế nào trong các tình huống, làm sao để trở thành một người tốt, và thậm chí làm sao để trở thành một người tốt hơn nữa. Sau đó, một cách rất tự nhiên tôi cố gắng trở thành một người tu luyện chân chính, và sau đó tất cả các bệnh tật của tôi đều đã khỏi.
Trước kia tôi bị đủ các loại bệnh tật từ năm 1970. Tôi đã đi đến tất cả các bệnh viện lớn ở Thành Đô và tiêu tốn rất nhiều tiền, mà không thấy có kết quả gì. Nhiều khi tôi cảm thấy bi quan đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa. Vào năm 1994, khi Sư phụ đến Thành Đô giảng Pháp, một người bạn bảo tôi đến tham dự khóa học. Đầu tiên tôi từ chối vì tôi đã quyết định là sẽ không tập khí công nữa. Bạn tôi giục tôi cứ thử xem sao. Cuối cùng thì tôi cũng đến nghe giảng vì không có cớ gì để từ chối. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy ảnh Sư phụ trên trang bìa của cuốn sách Pháp Luân Công Trung Quốc, tôi đã phải thốt lên “Thật là tuyệt, tôi muốn học môn này. Ông là một vị chân sư.”
Tôi cảm thấy rằng Sư phụ thật tuyệt vời bởi vì Ông biết chúng tôi nghĩ những gì. Một hôm sau khi giảng bài, có một người đến xin Sư phụ chữa bệnh cho mình. Sự phụ nói, “Tôi không chữa bệnh. Anh có thể đến bệnh viện để chữa.” Người đó nói “Gia đình tôi gọi điện cho tôi từ Bắc Kinh và bảo tôi đến đây tìm thầy. Họ nói rằng thầy có thể chữa bách bệnh và các bệnh nhân được chữa khỏi ngay lập tức.” Tôi ngắt lời và nói với anh ấy rằng “Anh đừng có nhắc đến chuyện chữa bệnh.” Sau đó Sư phụ nói “Một số người không nói ra [về ý muốn được chữa bệnh], nhưng trong tâm họ vẫn nghĩ về nó”. Tôi giật mình. Tại sao Sư phụ lại biết được là tôi đang nghĩ gì?
Một hôm khác sau buổi giảng, tôi nói với một số người “Đây là khí công của Phật gia. Hôm nào tôi sẽ đưa mọi người lên chùa quy y.” Họ đồng ý lên chùa. Hôm sau, Sư phụ nói trong khi giảng:
“Một số cư sỹ, nghe thấy đây là công pháp Phật gia, liền lôi kéo học viên của chúng tôi lên chùa quy y.” (Chuyển Pháp Luân)
Sau đó Sư phụ giảng cho chúng tôi nghe về nguyên tắc “bất nhị pháp môn”. Sau đó tôi nhận ra rằng điều tôi đã nói là sai. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy rằng Sư phụ thật là thần kỳ. Ông biết tất cả các suy nghĩ của chúng tôi!
Một người phụ nữ tham dự khóa học cùng với tôi chuẩn bị viết một số ghi chú lên quyển sách Pháp Luân Công. Trước khi bà chuẩn bị viết, Sư phụ đã nói:
“có người lấy cuốn sách này của tôi mà tuỳ tiện vẽ vẽ vạch vạch vào đó.” (Chuyển Pháp Luân)
Người phụ nữ này giật mình đến mức bà không thể cầm bút lên được nữa. Bà nói “Vị Sư phụ này thật là thần kỳ.”
Sư phụ còn biết cả những điều mà chúng tôi nói ở nhà. Bạn tôi đến thuyết phục tôi đến tham dự khóa học, và cuối cùng thì tôi cũng đến tham dự. Trong khi giảng bài Sư phụ nói rằng một số người đã bị lôi kéo đến học. Tôi cảm thấy rằng có thể là ông đang nói về mình. Mặc dù vậy, Sư phụ vẫn quản tôi.
Trong lớp học, Sư phụ bảo chúng tôi đưa tay ra, nam tay trái, nữ tay phải. Ông bảo chúng tôi mở lòng bàn tay ra và chú ý ở lòng bàn tay. Ngay lập tức tôi cảm thấy một cái gì đó đang quay trong lòng bàn tay. Khi Sư phụ nói về việc cài Pháp Luân, tôi cảm thấy cái gì đó đang quay ở dưới bụng dưới của mình. Lúc đó, tôi quyết định vứt bỏ tất cả các quan niệm trước kia của mình. Chúng ta không thể đánh giá Sư phụ bằng những quan niệm của mình. Sư phụ không phải là một người thường. Ông rất cao thâm, chân chính, và từ bi.
Chúng ta nên tuyệt đối kính trọng Sư phụ của chúng ta bằng cách bước đi cho tốt trên con đường mà Sư phụ đã an bài, bù đắp những tổn thất mà có thể là chúng ta đã gây ra cho Đại Pháp, và tranh thủ tối đa thời gian để hoàn thành sứ mệnh của chúng ta. Sư phụ, hãy tin tưởng chúng con, chúng con sẽ cố gắng hết khả năng của mình!
Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)