Khi Sư phụ giảng Pháp tại Pháp hội của các phụ đạo viên ở Trường Xuân năm 1998

Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trường Xuân

26/07/1998 là ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Sư phụ đã dành thời gian trong thời gian biểu bận rộn của Ông để trở lại Trường Xuân từ nước ngoài và gặp mặt các đệ tử ở thành phố quê hương Ông. Ngay cả ở trong mơ chúng tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng điều ấy là có thể xảy ra.

Vào khoảng 3 rưỡi chiều hôm đó, chúng tôi đi đến khách sạn Shangri-La. Buổi họp mặt được tổ chức ở một phòng họp lớn ở góc phía tây nam trên tầng hai. Phòng họp tĩnh lặng và trang nghiêm. Một tấm vải vàng bọc lấy bục diễn thuyết, trên đó có một lẵng hoa rất đẹp. Nhìn thấy thế, chúng tôi đều có linh cảm rằng Sư phụ sẽ đến. Chúng tôi chờ đợi giây phút tuyệt vời đó lòng tràn đầy phấn khởi. Vào khoảng 4:50, Sư phụ xuất hiện ở cửa. Tất cả mọi người đều đứng dậy chào đón Ông với những tràng vỗ tay như sấm. Sư phụ đi về phía bục giảng theo lối đi phía bên trái và đưa tay ra bắt tay các đệ tử đứng gần lối đi.

Khi đã lên đến bục giảng, Sư phụ đề nghị một nhân viên ở đó nâng ghế của Ông cao lên, Ông nói: “Tôi sẽ ngồi cao hơn một chút để tất cả mọi người nhìn được rõ hơn.” Vào đúng 5:05 Sư phụ bắt đầu giảng. Sư phụ rất vui vẻ, và nói với tất cả các đệ tử trong phòng họp rằng,

“Tôi đã không gặp mặt chư vị trong một thời gian dài… Nhưng chư vị đã tu tốt bản thân mình, và tôi có thể nói rằng không có đệ tử chân tu nào đã bị bỏ lại phía sau. Dù chư vị đã gặp mặt tôi hay chưa cũng vậy. Chư vị sẽ không bị đối xử khác biệt miễn là chư vị vẫn còn tu trên con đường tu luyện này. (Vỗ tay) (Giảng Pháp tại Pháp hội của các phụ đạo viên ở Trường Xuân – lược dịch)

Sư phụ tin tưởng vào các đệ tử của Ông. Sư phụ thường xuyên bảo chúng tôi phải tranh thủ thời gian để học Pháp, luyện công và đề cao tâm tính của mình. Ông cũng bảo chúng tôi phải lấy Pháp làm thầy vào mọi lúc. Trong lúc nghỉ 10 phút giải lao, Sư phụ cũng chẳng uống một chút nước nào. Thay vào đó, Ông đứng bên bục giảng và trả lời các câu hỏi của các đệ tử liên quan đến việc tu luyện.

Một đệ tử lâu năm sợ rằng không còn đủ thời gian nên anh ấy hỏi Sư phụ là còn bao nhiều thời gian cho việc tu luyện. Sư phụ bảo anh ấy rằng miễn là anh ấy tranh thủ thời gian tu luyện thì thời gian sẽ không phải là một vấn đề. Sư phụ nói rằng thời gian là có hạn, nhưng sau đó tôi đã ngộ ra hàm ý. Sư phụ biết về an bài của cựu thế lực. Chính quyền của Giang Trạch Dân đang chuẩn bị phát động cuộc đàn áp đối với Pháp Luân Đại Pháp và các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp sẽ chẳng bao lâu nữa bước trên con đường tu luyện Chính Pháp. Các đệ tử ở thành phố quê hương của Sư phụ là các mục tiêu chủ yếu của cuộc đàn áp. Đó là lý do tại sao Sư phụ thường xuyên nhắc nhở chúng tôi phải tranh thủ thời gian học Pháp luyện công. Ông muốn chúng tôi đặt định được một cơ sở tốt để chúng tôi có thể hoàn thành các trách nhiệm lịch sử của mình trong tương lai.

Sau giờ nghỉ giải lao, Sư phụ bắt đầu trả lời các câu hỏi cho tất cả mọi người. Sư phụ đã nhiều lần chỉ ra những trách nhiệm nặng nề của các đệ tử cả trong khi giảng và khi trả lời câu hỏi. Vào lúc đó chúng tôi đã không ngộ ra được điều ấy. Một đệ tử hỏi,

“Phật Thích Ca Mâu Ni đến từ vũ trụ tầng thứ sáu, nhưng tại sao Ông lại không thể nhìn thấy biên giới của tiểu vũ trụ này?”

Sư phụ: “Một số chư vị ở đây cũng đã đến từ các tầng rất cao, nhưng chư vị không thể nhìn thấy gì, chưa nói gì đến những thứ vượt trên con người.” [lược dịch, không sát nghĩa lắm – dịch giả] (Giảng Pháp tại Pháp hội của các phụ đạo viên ở Trường Xuân)

Vào lúc đó, tất cả chúng tôi đều cảm thấy sốc. Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi đến từ các tầng cao như vậy. Chúng tôi đã không nhận ra rằng các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp sẽ phải gánh vác sứ mệnh chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh và thành tựu sự hoành tráng vĩnh hằng cho Đại Pháp trong thời kỳ lịch sử này.

Vào lúc 10:10 tối, buổi giảng kết thúc bằng tràng pháo tay ấm áp và nhiệt tình.

Sư phụ bước xuống bục giảng. Ông đi ra khỏi phòng họp theo lối đi phía bên phải. Đi vào từ bên trái và ra từ bên phải, Sư phụ đã đi một vòng xung quanh phòng họp. Sư phụ của chúng ta rất là có ý. Ông cố gắng bắt tay với từng đệ tử Pháp Luân Đại Pháp để thỏa lòng ước mong của họ. Mặc dù tôi đã tu luyện được bốn năm rồi và là một đệ tử trong thành phố quê hương của Sư phụ nhưng tôi chưa bao giờ được gặp mặt Sư phụ cả.

Khi Sư phụ từ bi của chúng ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi đột nhiên dùng cả hai tay để bắt tay ông. Tôi không thể tả được là tôi đã vui mừng như thế nào. Tôi sẽ không đổi những giây phút đó với bất cứ thứ gì. Tôi chưa bao giờ có một trải nghiệm như vậy trong suốt cả cuộc đời mình. Tâm thân tôi tràn ngập hạnh phúc. Tôi chỉ có thể diễn tả bằng một cách và đó là bằng cách kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bất kể là có bao nhiêu khó khăn nguy hiểm, tôi vẫn sẽ đi theo Sư phụ và hoàn thành việc tu luyện cho đến cuối cùng.

Giang Trạch Dân đã dùng quyền lực của mình để đàn áp Pháp Luân Đại Pháp một cách dã man kể từ ngày 20/07/1999. Là một đệ tử ở thành phố quê hương của Sư phụ, tôi đã cố gắng hành xử xứng đáng với mong đợi của Sư phụ. Tôi đã vứt bỏ tất cả các tâm chấp trước của mình đến mức tối đa và đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp và nói rõ sự thực cho mọi người. Bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn, tôi lại hồi tưởng lại khung cảnh mà tôi vừa kể về Sư phụ đang giảng Pháp và nhớ lại những lời của Ông,

“Nan nhẫn năng nhẫn. Nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong những năm đầy khó nạn và thử thách này, tôi đã cố gắng rất nhiều để làm những việc mà một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp nên làm. Tôi bị mất việc, bị giam giữ bất hợp pháp ba lần, và một lần bị bắt đi lao động cưỡng bức. Bất kể là tôi bị đàn áp như thế nào, họ không bao giờ có thể làm lay động sự kiên định vững vàng của tôi trong việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng ta, các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp nên trân quý cơ hội này hôm nay, vì nó sẽ không bao giờ có lại nữa. Khi Chính Pháp tiến đến giai đoạn cuối cùng, Sư phụ đã bảo chúng ta vứt bỏ các tâm chấp trước của con người và cứu độ thế nhân. Không nắm lấy cơ hội này và kiếm cớ để không làm gì cả chính là biểu hiện của các tâm chấp trước của chúng ta. Chúng ta phải vượt qua các chướng ngại trên đường ngăn cản chúng ta cứu độ chúng sinh. Chúng sinh đã chờ đợi hàng triệu năm để được cứu. Nếu họ không thể được cứu độ thì đó sẽ là tổn thất lớn nhất của chúng ta. Hãy trân quý thời gian của chúng ta, hãy cố gắng hết sức làm tốt ba việc mà Sư phụ đã nhiều lần bảo chúng ta là phải làm, và đi từng bước cho thật chính trên con đường tu luyện Chính Pháp.

Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)

Bài viết liên quan