Đố kỵ hủy Tiên duyên: Câu chuyện về Thân Công Báo

Thân Công Báo là một nhân vật trong cuốn sách “Phong Thần Diễn Nghĩa“. Vì tâm đố kỵ của mình, Thân Công Báo đã khiến vô số sinh linh chịu cảnh lầm than, hàng nghìn hàng vạn người tu Đạo bị hủy trong trận chiến. Cuối cùng, vì tội ác chất chồng nên Thân Công Báo đã bị Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ném thân xác vào mắt biển Bắc Hải mà mất mạng. Câu chuyện về tâm đố kỵ của Thân Công Báo đã trở thành bài học đắt giá, cảnh tỉnh về sự nguy hại của loại tâm này.

Giới thiệu về “Phong Thần diễn nghĩa”

“Phong Thần diễn nghĩa” là một bộ tiểu thuyết thần thoại của Trung Quốc cổ đại, có thể sánh ngang với ba bộ “Chúa tể của những chiếc nhẫn” của phương Tây. Từ góc độ văn hóa của Trung Quốc mà xét, nó không chỉ là một bộ tiểu thuyết Thần – ma, cũng không giống với tứ đại danh tác. Kể từ khi ra mắt vào triều đại nhà Minh cho đến nay, nó đã trở thành một cái tên quen thuộc mà nhà nhà đều biết, người người đều hay. 

Bộ tiểu thuyết này lấy bối cảnh thời nhà Thương bị diệt vong, nhà Chu thành lập, cốt truyện đề cập đến đủ loại các nhân tố như Thần, ma, người, yêu, Phật, Đạo, kết hợp với chiến tranh, những việc ly kỳ quái dị, cảnh vật, nhân vật, tình cảm, thơ từ, ca phú. Tất cả các yếu tố này được miêu tả đan xen với nhau tạo thành một câu chuyện sống động, đáng để người đời sau suy ngẫm và thưởng thức. 

Câu chuyện về tâm đố kỵ của Thân Công Báo

Thân Công Báo vì tâm đố kỵ của mình đã tạo nên tội ác chồng chất, cuối cùng bị ném thân xác vào mắt biển Bắc Hải mà mất mạng
Thân Công Báo vì tâm đố kỵ của mình đã tạo nên tội ác chồng chất, cuối cùng bị ném thân xác vào mắt biển Bắc Hải mà mất mạng

Thân Công Báo và Khương Tử Nha đều là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Khương Thượng (Tử Nha) 32 tuổi mới lên núi Côn Luân theo thầy Nguyên Thuỷ Thiên Tôn tu Đạo. Tử Nha một lòng muốn tu Đạo thành Tiên, dẫu rằng sư phụ nói ông từ nhỏ đã bạc mệnh, đạo Tiên khó thành. Khi ông tu được 40 năm, Sư phụ liền bảo ông xuống núi lo việc phong Thần. 

Thân Công Báo tuy rằng bản lĩnh cao cường hơn Khương Tử Nha rất nhiều, nhưng vì tâm tính bất hảo (tâm tranh đấu và tâm tật đố quá mạnh mẽ, lại còn tham luyến công danh lợi lộc chốn nhân gian) nên không được sư phụ giao phó chuyện phong Thần. Thân Công Báo vô cùng đố kỵ với Khương Tử Nha, vì ông ta cho rằng mình tài giỏi như vậy mà Nguyên Thủy Thiên Tôn không chọn mình đi phong Thần, lại chọn Tử Nha, trong tâm vô cùng bất bình.

Một trích đoạn trong truyện “Phong Thần diễn nghĩa”, Hồi 37, đã thể hiện rõ tâm đố kỵ mãnh liệt đó:

– Tử Nha từ giã ôm Bảng phong Thần đi đến núi Kỳ Lân toan độn thổ mà đi, chợt nghe có tiếng gọi cheo chéo sau lưng: Bớ Khương Tử Nha!

– …… Hoá ra là sư đệ Thân Công Báo.

– Thân Công Báo nói: “Sau này anh tính phò ai?”

– Tử Nha cười nói: “…… Nay Võ Vương ân đức cao dày sánh với bậc Nghiêu, Thuấn. Cơ nghiệp Thành Thang tối tăm, chỉ truyền được một đời nầy nữa là đứt, há sư đệ không biết hay sao?”

– Thân Công Báo nói: “Anh bảo là khí số nhà Thương đã dứt, vậy hôm nay tôi xuống núi bảo vệ cơ nghiệp Thành Thang, phò tá vua Trụ. Anh cứ xuống phò Châu, tôi sẽ quấy nhiễu anh thử thế nào cho biết”.

– Tử Nha nói: “Sao sư đệ lại nói bừa như vậy? Lệnh của Sư tôn lẽ nào dám cãi?”… “Sư đệ có ý như vậy, nhưng tôi không thể trái lời Thầy. Vả lại lúc nào tôi cũng phục tùng thiên mệnh”.

– Thân Công Báo nổi giận nói: “Tử Nha, ngươi tu luyện có 40 năm, công lực bao nhiêu mà dám phò Châu. … Ngươi chẳng qua học thông thuật ngũ độn và phép di sơn đảo hải mà thôi, sánh với ta sao được. Ta chặt thủ cấp liệng lên trời, đi chơi muôn dặm rồi mây đỏ chở thủ cấp đem ráp lại như thường, vậy mới đáng công học đạo, chớ như ngươi tài phép gì mà phò Chu, diệt vua Trụ!”

Tử Nha nghe Thân Công Báo nói thế, nghĩ thầm: “Đầu người (là) thứ đứng đầu lục dương, lẽ nào lại có thể cắt đầu quăng lên trời cho bay một hồi rồi lắp lại được? Thật là hiếm thấy!”…

Bấy giờ Nam Cực tiên ông, sau khi đưa Tử Nha ra khỏi cửa, thơ thẩn mãi chưa vào cung, thấy Thân Công Báo cưỡi hổ chạy theo Tử Nha đến núi Kỳ Lân lại múa tay múa chân mà nói chuyện, lại thấy đầu của Thân Công Báo bay qua bay lại trên trời, Nam Cực tiên ông nghĩ rằng: “Tử Nha tánh tình thật thà e lầm mưu gian trá”. Liền gọi Bạch Hạc đồng tử nói: “Ngươi hãy hiện nguyên hình, tha đầu Thân Công Báo đem qua Nam Hải cho ta”…

Nam Cực tiên ông hiện đến vỗ vào lưng Tử Nha một cái… Nam Cực tiên ông chỉ Tử Nha nói: “Ngươi ngốc hay sao mà tin nhảm như vậy. Thân Công Báo là tả đạo, dùng huyễn thuật (ảo thuật), ngươi tưởng thật à? Chỉ nội trong một giờ ba khắc mà không ráp đầu được, nó sẽ tuôn máu ra mà chết. Thầy dặn ngươi không được nói chuyện với ai, sao ngươi không tuân lời. Nó sẽ kêu 36 đạo binh đến đánh ngươi đó. Lúc trước ta ở trước cung Ngọc Hư, nghe ngươi giao ước với nó đốt Bảng phong Thần, xuống Triều Ca phò vua Trụ. Ngươi tưởng bảng phong Thần dễ đốt lắm sao? …. Ta thấy vậy nên sai Bạch Hạc tha đầu nó quăng xuống Nam Hải, đặng quá giờ để nó chết cho rồi. Hễ nó chết là ngươi khỏi lo”.

– Tử Nha nói: “Xin tha cho hắn một phen. Lòng đạo ai cũng lấy từ bi làm trọng. Thân Công Báo tu luyện đã lâu năm, chẳng lẽ vì biểu diễn công lực cho bạn bè xem mà hại nó như vậy?” 

– Nam Cực tiên ông nói: “Ngươi có tình thương đối với nó, nhưng nó không có tình thương đối với ngươi đâu. Ngày nay tha nó, ngày sau có 36 đạo binh đến đánh ngươi, ngươi đừng than thở!”

– Tử Nha nói: “Sau này có 36 đạo binh tìm tới, tôi sẽ không từ bi nữa, nay làm thế là bất nhân bất nghĩa”.

Còn Thân Công Báo bị Bạch Hạc tha đầu không thể lắp vào thân thể, trong lòng sốt ruột, Tử Nha cầu xin Tiên ông tha cho sư đệ. Tiên ông phất tay lệnh cho Bạch Hạc đồng tử tha đầu về thả xuống, cái đầu rớt nhầm chỗ mà trở mặt ra sau lưng. Thân Công Báo đưa tay sửa lại, mở con mắt ra, nhìn Nam Cực Tiên ông chứa đầy thù hận, Nam Cực tiên ông hét lớn: “Ngươi là yêu nghiệt, theo cám dỗ Tử Nha, bảo đốt Bảng phong Thần, bỏ Chu phò Trụ? Lẽ ra ta bắt ngươi dẫn đến cung Ngọc Hư cho thầy ta trị tội!” Rồi bảo Thân Công Báo: “Đi đi!”

Thân Công Báo chỉ vào Khương Tử Nha nói: “Huynh đi đi! Trong chốc lát ta sẽ biến Tây Kỳ thành biển máu, xương trắng chất như núi cho huynh xem!” Nói rồi Thân Công Báo hậm hực rời đi.

Có thể thấy, dưới sự xui khiến của tâm tật đố, Thân Công Báo đã không màng đến sự bạo ngược vô đạo của Trụ Vương (vị vua cuối cùng đời nhà Thương), làm đủ cách cản trở Khương Tử Nha thảo phạt Trụ Vương, khiến vô số sinh linh chịu cảnh lầm than, hàng nghìn hàng vạn người tu Đạo bị hủy trong trận chiến. Mặc dù đã được Khương Tử Nha giúp đỡ thoát khỏi cửa tử, nhưng vì lòng đố kỵ, Thân Công Báo vẫn tiếp tục gây ra khó nạn, cản trở việc Võ Vương phạt vua Trụ. Cuối cùng vì tội ác chất chồng nên Thân Công Báo đã bị Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ném thân xác vào mắt biển Bắc Hải mà mất mạng.

Đố kỵ hủy tiên duyên

Thân Công Báo cho rằng Đạo thuật của Khương Tử Nha không bằng ông ta, vô cớ sinh ra tâm đố kỵ, đố kỵ Tử Nha được đi phong Thần, còn mình thần thông quảng đại lại không được. Chính bởi cái tâm này, ban đầu giỡn cợt Khương Tử Nha, bị Nam Cực Tiên Ông trừng phạt, không biết hối cải, không ngừng kích động mâu thuẫn giữa Triệt giáo và Xiển giáo, dẫn đến việc vô số nhân sĩ tu đạo bị chết trong cuộc sát phạt Thương Chu. Phát ra lời thề độc, sau đó lại vi phạm lời thề, cuối cùng bị dìm chết ở biển Bắc. Như vậy, Thân Công Báo chính vì tâm đố kỵ của mình đã tự đánh mất cơ duyên được phong Thần. Có thể thấy, tâm đố kỵ của người tu hành đáng sợ như thế nào, là bước đầu dẫn tới tội ác vô biên.

Kỳ thực, bản lĩnh cao cường của Thân Công Báo trong con mắt chư Thần chỉ là chút ảo thuật nhỏ nhoi, có thể mê hoặc thế nhân nhưng không được tiên giới xem trọng. Điều trên thiên thượng xem trọng là tâm tính một người cao thấp ra sao, ví như người tâm tính tốt (không ghen ghét đố kỵ, không thù hận, có thể suy nghĩ cho người khác, thành tín trung thực…) thì có thể được hưởng phúc phận ở nhân gian, lúc sinh thời được bái tướng phong hầu, khi chết đi thì được thiên thượng ghi tên trong bảng phong Thần; cũng có thể lúc sinh thời may mắn được công thành danh toại, nhưng nếu một mực buông lơi bản thân, vì tư dục mà làm hại người khác thì sẽ thành hại chính mình. 

Bậc trí giả có câu: “Thiện ác đều là do tự mình lựa chọn”. Người gieo mầm thiện sẽ được thiên thượng ban cho điều tốt (có thể là khi còn tại thế, cũng có thể là sau khi chết, mỗi người đều có nhân duyên khác nhau), kẻ hành ác kỳ thực là đang đào hố chôn mình. Đường chính hay đường tà đôi khi chỉ cách nhau bởi một niệm. Người tu luyện có tâm tật đố và tâm tranh đấu, nếu không chú ý thì sẽ đóng vai Thân Công Báo, hại người hại mình. Người càng tự cho mình có bản sự thì càng phải cẩn thận, điều quan trọng nhất là biết nhận ra các loại tâm bất hảo, tu bỏ và cải chính. Không được quên rằng Pháp đang chế ước hết thảy.

Người xưa dùng câu chuyện về cái tâm đố kỵ của Thân Công Báo để cảnh tỉnh người tu hành. Nếu không bỏ đi tâm đố kỵ thì tu hành sẽ chắc chắn không đắc được chính quả. Thực ra, ngay cả khi không phải là người tu hành, khi mang trong mình tâm đố kỵ quá mạnh, dù có biểu hiện ra hay không, thì lúc nào cũng khiến bản thân sống trong sự bất mãn, thậm chí còn ác ý phỉ báng, làm tổn hại người khác, kết cuộc hại người hại mình. Buông bỏ tâm tật đố thì Thiện tính trong bản thân càng sáng tỏ, bởi tâm đố kỵ khiến lòng người tăm tối. Vui khi thấy người có được điều tốt lành, khi thấy người khác thành công, chính là tạo một cơ hội vui cho mình.

Bạch Linh t/h

Bài viết liên quan

Hinh-anh-minh-hoa-Su-Da-Quang

Sư Dạ Quang giả tu và chịu ác báo

Sư Dạ Quang là một hòa thượng nổi tiếng đời Đường. Ông là người Kế Môn, thuở nhỏ thông minh hiếu học, thích đi sâu nghiên cứu Phật học, thế là bèn xuất gia thành hòa thượng. Ông ở tại Kế Môn, toàn tâm nghiên cứu Phật học trong mười năm, tự cảm thấy Phật…
Tu hành không thể dừng giữa chừng

Nhân sinh cảm ngộ: Tu hành không thể dừng giữa chừng

“Chỉ có trải qua con đường gian nan khổ sở, thì cuối cùng một ngày kia mới lưu lại dấu tích. Như lúc này, chúng ta đang đi trên đất bùn; cho dù đi được xa đến đâu, thì cũng khắc sâu trên nền đất bùn, ấn chứng giá trị con đường chúng ta đã…