Rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) đã trải qua những cải biến tốt đẹp về thân lẫn tâm, họ tìm thấy con đường đúng đắn cho hành trình cuộc đời của mình sau khi đọc cuốn sách chính của môn tu luyện này: cuốn sách Chuyển Pháp Luân.
Cùng nghe chị Hương – một giáo viên tại tỉnh Đăk Nông tu luyện Pháp Luân Công đã 8 năm chia sẻ lại sự cải biến ấy và hành trình đi tìm hạnh phúc trong cuộc sống.
Người ta thường nói: “Cho tôi một vé quay về tuổi thơ”. Có lẽ bởi vì khoảng thời gian đó, chúng ta đã sống bằng những gì trong trẻo nhất, tươi đẹp nhất của tâm hồn. Thế nhưng, càng lớn, càng va chạm với xã hội, tâm ta lại chai sần, cằn cỗi, thật sự quên đi và đánh mất sự hồn nhiên, lương thiện của mình. Và hành trình tìm lại chính mình của tôi đã bắt đầu từ khi đọc cuốn sách quý: “Chuyển Pháp Luân”.
Mục lục
Những ám ảnh tuổi thơ và tâm tín Trời Phật.
Tôi là chị cả trong một gia đình có ba chị em gái. Trong kí ức tuổi thơ tôi, những chuỗi ngày bất hòa của cha mẹ bởi những lần cha tôi say mèm, quậy phá sau mỗi ngày đi uống rượu về đã để lại trong tâm hồn non nớt của tôi ngày đó một cảm giác bất an và tuyệt vọng.
Tôi còn nhớ mỗi lần cha tôi đi làm nhưng nếu không về ăn trưa, quá giờ chiều vẫn chưa về chính là “điềm” để tâm hồn một đứa trẻ cảm nhận được cơn giông tố chuẩn bị đổ ập xuống gia đình lần nữa. Tôi bị ám ảnh và hoảng sợ khi cha tôi về say khướt và gây sự cả gia đình, tôi chán nản trước những lần than khóc ai oán của mẹ và tôi mặc cảm với những người bạn hàng xóm.
Tuy tôi rất buồn nhưng chưa từng oán hận cha mà còn khẩn cầu ông Trời phù hộ cho cha tôi. Tôi nhớ hồi đó còn dùng đến bếp củi, mỗi lần như vậy, tôi vừa nấu vừa muốn khóc và khẩn cầu: “Cầu Trời an bài cho cha con hôm nay không say xỉn”, cứ như thế, tuổi thơ tôi đã trải qua như vậy.
Đến bây giờ khi ngẫm lại, tôi vẫn thấy tuổi thơ vẫn còn có một điểm thật sáng: đó là tâm tín Thần, tin có ông Trời, có thần linh và dù khổ sở thế nào, tôi cũng chưa một lần oán hận người cha của mình.
Trưởng thành mang thân thể yếu ớt nhưng tâm thích tranh đấu, hiển thị và phóng đại cái tôi.
Tôi trở thành giáo viên với con đường sự nghiệp suôn sẻ. Đồng nghiệp công nhận năng lực chuyên môn của tôi, cũng từ đó những tật xấu của tôi cũng dần lớn hơn. Tôi thích tranh đấu, hơn thua, nóng giận, tôi dần “cứng rắn” hơn trong những cuộc tranh luận, và không hề hạ khẩu khí để bảo vệ ý kiến của mình đến cùng.
Cuộc sống gia đình cũng không như tôi mong đợi. Tuy nhiên, tôi không còn là cô bé lương thiện không oán hận ai như thuở nào, mà giờ đây tôi oán hận người chồng của mình không như mình mong muốn, oán hận anh không phải là người chồng, người cha tốt, oán hận anh không có chí tiến thủ và đặc biệt, oán hận anh cũng rượu chè như cha tôi ngày trước. Những oán hận, những bất bình cũng kéo sức khỏe của tôi xuống dốc, đặc biệt những lần gây gổ vợ chồng, tôi cũng bị tổn thương sức khỏe trầm trọng.
Khi sinh đứa con thứ hai, những đau khổ đắng cay dồn nén bao nhiêu năm lên đến mức đỉnh điểm, tôi hoàn toàn không chịu nổi và có lúc tôi đã muốn tự tử với suy nghĩ kết thúc hết thảy những nỗi đau này; chìm đắm trong cuộc sống như thế tôi đã hoàn toàn quên đi thế giới tâm linh tốt đẹp tuổi ấu thơ. Có lẽ thuyết vô Thần đã khiến tôi không còn tin vào Trời Phật, trong tâm cũng chưa hề khẩn cầu ông Trời như đã từng, chỉ biết nhìn điểm không tốt của bạn đời rồi thổi phồng cái tôi và quan niệm của bản thân, cho rằng mình luôn đúng.
Năm 2017: Cuốn sách khiến tôi khởi đầu những bước đi trên hành trình tìm lại chính mình.
Một cơ duyên đến với tôi khi ngồi cạnh chị đồng nghiệp trong một bữa tiệc, thấy hoa sen “Chân-Thiện-Nhẫn” trên chùm chìa khóa của chị, tôi đã rất thích và mong muốn tìm hiểu về Pháp Luân Công.
Càng đọc sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi càng tỉnh ngộ những bất hạnh của cuộc đời mình không phải do người thân mang tới, mà nguyên nhân sâu xa đó chính là nghiệp lực của bản thân tôi từ đời đời kiếp kiếp tạo nên. Đọc sách khiến tôi bừng tỉnh từ cơn mê dài, tôi nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ, nhiều khổ cực là thế nhưng tâm hồn thời trẻ con thật thuần thiện, trong trẻo biết bao. Cuốn sách đã chỉ đường cho tôi bắt đầu hành trình tìm lại bản thân, tìm về tâm hồn thuần tịnh nhất, tôi tin rằng bất cứ ai làm điều gì không tốt với mình, chúng ta đều có thể chọn phương pháp khác nhau nhưng cách tốt đẹp nhất chính là sự lương thiện, vị tha.
Tôi đã tìm được ý nghĩa nhân sinh cao quý của cuộc đời, dù cuộc sống vẫn hiện hữu những nỗi buồn thì đối với tôi nó cũng chỉ là những chướng ngại vật mà tôi cần vượt qua trên hành trình đi tìm chính mình – hành trình hạnh phúc.

Tác giả: Vân Vân