Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Quý Châu, Trung Quốc
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công năm 1993. Tôi rất may mắn được trực tiếp nghe Sư phụ giảng Pháp vào bốn dịp khác nhau, và tôi cũng đã từng được nghe Sư phụ giảng Pháp cho các phụ đạo viên tình nguyện. Tôi đã được gặp Sư phụ năm lần, tôi nghe Sư phụ giảng Pháp một cách tôn kính, và tôi đã được chứng kiến lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ. Tôi muốn chia sẻ với các đệ tử đồng môn những ký ức sâu sắc nhất của mình, những điều kỳ diệu, thần thánh và tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đã được chứng kiến.
Mục lục
Tôi đã được trực tiếp gặp Sư phụ và được tắm trong Phật ân 5 lần
Vào tháng 5 năm 1993, một trong những giáo viên tiểu học của tôi đưa tôi đến tham dự khóa giảng Pháp thứ nhất của Sư phụ ở Quý Châu. Đó là vào ngày thứ ba của khóa học mà tôi may mắn đắc được Pháp.
Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy Sư phụ, tôi đã cảm thấy rằng tôi đã biết Ông từ lâu, nhưng tôi không thể nhớ được là mình đã gặp Ông khi nào. Tôi lặng lẽ ngồi xuống phía cuối giảng đường. Câu đầu tiên mà tôi nghe thấy là:
“Một số người đã tập khí công khác trước kia cũng đến lớp học của tôi. Miễn là chư vị thực sự tập Pháp Luân Công, tôi sẽ giải quyết tất cả những vấn đề này, tôi sẽ thanh lý thân thể chư vị, điều chỉnh thân thể chư vị, cái tốt lưu lại và cái xấu bỏ đi, đảm bảo là từ nay chu vị có thể tu luyện.” (Lược dịch băng ghi âm)
Thật là thần kỳ! Làm sao mà Sư phụ lại có thể biết được rằng, do các vấn đề về sức khỏe, tôi đã tập khí công khác trước đây? Có vẻ như là tôi đã tìm thấy một Sư phụ chân chính. Pháp lý của Sư phụ đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi. Từng câu nói của Sư phụ đều làm cho tôi cảm động. Càng nghe tôi càng muốn nghe và thích nghe.
Sư phụ đã giảng ba khóa ở Quý Châu. Tôi đã tham dự tất cả các khóa học và cũng đưa một số đồng nghiệp và thân quyến đến.
Khi Sư phụ giảng khóa cuối cùng ở thành phố Quảng Châu vào tháng 12 năm 1994, tôi cũng ở đó. Vào ngày 23/09/1997, Sư phụ giảng Pháp cho các phụ đạo viên khu vực Quý Châu ở Quý Dương. Tôi lại may mắn được gặp Sư phụ một lần nữa và nghe Ông giảng Pháp. Tổng cộng, tôi đã được gặp Sư phụ năm lần.
Sư Phụ nói trong quyển Chuyển Pháp Luân,
“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.”
Thật là đúng! Mỗi khi tôi nhớ lại khoảng thời gian đó tôi lại cảm thấy vui không thể tả được.
Sư phụ tiêu trừ tà ác can nhiễu
Tôi nhớ rằng có đủ các dạng các loại can nhiễu trong khóa giảng thứ ba. Hoặc là bị mất điện đột ngột trong khi Sư phụ đang giảng Pháp, hoặc là phải chuyển địa điểm vào phút chót. Đặc biệt là trong các khóa giảng thứ nhất và thứ hai, trong khi Sư phụ đang giảng, điện bị mất đột ngột. Người ta không tìm thấy vấn đề gì với nguồn cung cấp điện hay lưới điện. Tôi nhìn thấy Sư phụ dùng tay làm cái gì đó ở trên không và điện lại có trở lại. Sau đó Sư phụ lại tiếp tục giảng Pháp. Sau đó điện lại bị mất, và Sư phụ lại phải giải quyết vấn đề đó. Việc này lặp lại nhiều lần. Đôi khi có vẻ như là Sư phụ chỉ ngồi yên suy nghĩ trong vài giây và vấn đề được giải quyết.
Chúng tôi biết qua bài giảng của Sư phụ rằng có nhiều Đạo sĩ ở Quý Châu. Họ tu luyện ở trên núi cao và dùng công năng để bít hang động lại, và họ phải chịu khổ rất nhiều trên con đường tu luyện của mình. Họ chưa đắc được phương pháp tu luyện đúng đắn, và thậm chí sau một thời gian dài tu luyện, họ vẫn không tiến bộ được bao nhiêu. Có nhiều người tốt trong số họ đã đến nghe Pháp trong dịp này, nhưng cũng có một số người xấu. Sư phụ không muốn đấu với người khác, nên Ông lặng lẽ giải quyết can nhiễu và tiếp tục giảng. Không ai có thể can nhiễu được.
Sư phụ giảng hai khóa nữa vào tháng 5 và 6. Khóa thứ nhất được tổ chức ở Cục Địa chất tỉnh, và khóa thứ hai được tổ chức ở phòng họp lớn của Viện Y học Quý Dương. Khóa giảng thứ ba được tổ chức vào tháng 8, và đã có nhiều đệ tử đến tham dự. Khóa học được tổ chức ở Hội trường chính quyền tỉnh. Nhưng sau buổi giảng thứ nhất, lớp học không được phép tiếp tục vào ngày thứ hai. Chúng tôi nhanh chóng tìm thấy một Trung tâm hoạt động tuổi trẻ để dùng, và vì vậy việc giảng của Sư phụ không bị ảnh hưởng. Sau đó chúng tôi được biết rằng đó là con rắn ở hang Huaxi trong hình người gây ra rắc rối đó. Tại Hội sức khỏe đông phương năm 1993 ở Bắc Kinh, con rắn đó lại đến gây rối, mặc dù trước đó nó đã nói với trưởng trạm phụ đạo Quý Châu là nó sẽ không gây rối nữa. Sư phụ đã từ bi cho nó nhiều cơ hội để sửa lỗi, nhưng nó đã không thể thay đổi được bản tính tà ác của mình và cuối cùng đã phải bị tiêu trừ.
Một điều thần kì trong tấm ảnh
Sau khóa giảng lần thứ nhất kết thúc, chúng tôi may mắn được chụp ảnh chung với Sư phụ ở trước đài phun nước con voi ở công viên Kiềm Linh, Quý Dương, mà đã từng là một trong những điểm luyện công của chúng tôi. Khi kết thúc khóa giảng thứ hai, Sư phụ vỗ hai bên vai tôi và nhẹ nhàng nói với tôi: “Hãy giữ gìn tâm tính của mình. Hãy tu luyện cho tốt.” Một nam đệ tử đồng môn trẻ nhìn thấy và nói với tôi, “Chị thật là may mắn! Lý Sư phụ vừa cho chị những thứ rất quý báu!”
Tôi đi về nhà, nhưng tôi không thể trầm tĩnh trở lại. Tôi nghĩ, “Sư phụ chuẩn bị rời Quý Dương. Mình phải đi tiễn chân Ông.”
Trời đang mưa. Trong khi tôi vội vàng đi đến nhà ga xe lửa, tôi đột nhiên cảm thấy cái gì đó rất giống như điều mà Sư phụ đã nói trong “Quán đỉnh”:
“…một luồng nhiệt tuôn từ trên đỉnh đầu xuống thông thấu toàn thân.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi cảm thấy cực kỳ thoải mái, và cảm giác này kéo dài rất lâu. Kể từ đó trở đi, cảm giác lạnh cóng mà tôi liên tục cảm thấy ở chân tay mình, cùng với tất cả các bệnh tật khác của tôi đã biến mất.
Sư phụ lên tàu, và sau đó tàu từ từ chuyển bánh. Rất nhiều đệ tử đứng nhìn theo Sư phụ từ trên sân ga. Sư phụ đứng cạnh cửa và vẫy chúng tôi. Một bức ảnh được chụp. Trong tấm ảnh, từ bàn tay đang vẫy của Sư phụ đến đầu của chúng tôi toàn là màu trắng tinh. Chúng tôi được bao bọc trong màu trắng đó. Thân và mặt chúng tôi nhìn không rõ ràng bởi vì tất cả đều là màu trắng. Mỗi lần nhìn lại tấm ảnh này, chúng tôi đều cảm thấy lòng từ bi bao la của Sư phụ, và cảm thấy vui hơn và lòng tràn đầy chính niệm.
Điểm ngộ cho những người có duyên phận
Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã tập nhiều loại khí công khác với mục đích là để chữa bệnh. Tôi cũng đã từng được một khí công sư ở địa phương cũng như một số người anh và chị tôi cũng đã chữa bệnh cho tôi bằng khí công. Sau khi tôi học Pháp Luân Công tôi tự nhủ: “Chỉ có Sư phụ Đại Pháp là Sư phụ chân chính của tôi. Chỉ có Ông mới có thể cứu độ tôi.” Vì vậy tôi nói với các anh chị tôi: “Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tính mệnh song tu chân chính. Lý Sư phụ đã đến để độ nhân.” Kể từ đó trở đi, tôi không tập các môn khí công khác nữa và chỉ tập trung vào tu luyện Pháp Luân Công. Tôi hy vọng rằng họ cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Công, bao gồm cả người mà trước kia tôi gọi là “sư phụ”. Tôi mua một cái đệm {dùng để ngồi thiền – dịch giả} và một bộ hoàn chỉnh các quyển sách của Pháp Luân Công cho ông ấy. Ông ấy nhận cái đệm nhưng trả lại tôi các tư liệu Đại Pháp. Một trong những người chị của tôi nói với tôi rằng chị ấy biết Pháp Luân Công là tốt và chị ấy cũng muốn tu luyện nhưng sau một thời gian dài chị ấy vẫn chưa thể quyết định dứt khoát được.
Một hôm vào buổi trưa, khi khóa giảng thứ hai gần kết thúc, tôi đi đến nhà chị. Chị ấy vui vẻ nói với tôi rằng khi chị ngồi thiền ở nhà buổi sáng (môn khí công mà chị ấy tập cũng có ngồi thiền), và nhìn thấy thông qua thiên mục của chị ấy rằng một cột năng lượng rất mạnh mẽ và đẹp đang quay từ phía viện y học, địa điểm của lớp học của chúng tôi, về phía nhà chị ấy. Nhà của chị ấy nằm ở phần tây nam của thành phố và viện y học nằm ở phía bắc nên cột năng lượng đã đi xuyên qua gần như toàn bộ thành phố. Sau đó nó dừng lại trước mặt chị. Nó rất sáng và làm cho chị cảm thấy rất dễ chịu. Còn đáng ngạc nhiên hơn nữa là sau khi chị ấy ngồi thiền xong, chị ấy phát hiện ra một bức tranh phong cảnh rất đẹp xuất hiện ở trên bàn tay phải của chị. Trông có vẻ như nó đã được vẽ bằng bút chì màu tím, nhưng chị ấy không thể xóa hay rửa nó đi. Tôi rất là cao hứng khi nhìn thấy nó và nói với chị, “Đây là điểm ngộ của Sư phụ Đại Pháp, bảo chị là đừng để lỡ cơ hội quý báu này.” Sau đó tôi đưa chị đến lớp học ở viện y học, và cuối cùng thì chị cũng được nghe Sư phụ giảng. Đó là buổi giảng cuối cùng của khóa học thứ hai.
Thân thể tôi được thanh lý và tịnh hóa
Sư phụ nói, “Đối với mỗi đệ tử chân tu Đại Pháp, tôi sẽ thanh lý thân thể chư vị và tịnh hóa thân thể cho chư vị. Các bệnh mà chư vị biết, các bệnh mà chư vị không biết, và các bệnh sẽ xảy ra trong tương lai tất cả sẽ được thanh lý cho chư vị.” (Lược dịch băng ghi âm)
Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi bị nhiều vấn đề về sức khỏe, bao gồm cả hậu quả của một lần bị chấn thương, các vấn đề về lưng, sốt vào mùa hè, bệnh lao, viêm sụn xương sườn, viêm khớp, các vấn đề về thận, vân vân…Thân thể tôi thường bị phù, chân tay lạnh cóng, và tôi thường xuyên bị cảm. Trong một thời gian dài tôi không thể sống thiếu thuốc và tiêm. Tôi gày da bọc xương, nước da tôi tối màu, và trông tôi già hơn nhiều so với tuổi thực tế của mình.
Chưa đầy một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tất cả các bệnh của tôi biến mất mà không cần điều trị y tế. Nước da mặt tôi trở nên khỏe mạnh, và tôi cảm thấy tràn đầy sức sống. Kể từ đó, tôi không còn cần phải uống hoặc tiêm thuốc nữa, và trông tôi trẻ ra nhiều. Đồng nghiệp và gia đình đều mừng cho tôi.
Một buổi chiều sau khóa học lần thứ hai kết thúc, tôi đang quét nhà. Đột nhiên tôi cảm thấy đau bụng như cắt ruột. Nó đau đến nỗi tôi phải lăn lộn ở trên ghế sofa. Sau một lúc, quần áo tôi ướt sũng. Chồng và con tôi đều lo lắng và chuẩn bị đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bảo với chồng con là đấy không phải là bệnh tật mà đó là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi và trừ bỏ các nguyên nhân gốc rễ của mọi bệnh tật của tôi. Tôi không muốn đi bệnh viện. Cơn đau quả là không thể chịu nổi. Tôi kêu lên, “Sư phụ, hãy cho con thêm sức mạnh!” Ngay khi tôi nói như vậy, cơn đau đột nhiên biến mất. Tôi lại trở lại bình thường như không có gì xảy ra cả. Tôi lại nhặt cái chổi lên và bắt đầu quét.
Chồng con tôi không thể không nói, “Thật là thần kỳ. Cơn đau vừa mới rất kinh khủng. Ngay khi mẹ gọi Sư phụ cầu cứu, cơn đau đã dừng lại. Ai mà tin được chứ? Mình cũng sẽ không tin nếu như mình không được tận mắt chứng kiến.”
Một lần ở cơ quan, đột nhiên tôi bị đi ngoài và phải vào nhà vệ sinh liên tục. Đồng nghiệp của tôi cố bảo tôi uống thuốc. Tôi nói tôi sẽ ổn thôi sau khi những thứ xấu bị tống ra hết. Buổi trưa hôm đó tôi không ăn gì cả. Tôi phải vào nhà vệ sinh mấy chục lần ngày hôm đó, nhưng tôi vẫn khỏe mạnh và làm việc bình thường sau khi đi vệ sinh. Đồng nghiệp của tôi nói, “Thật là kỳ lạ. Chị liên tục đi ngoài và chẳng ăn gì cả. Theo lẽ thường thì chị phải bị mất nước, nhưng chị vẫn rất khỏe mạnh. Pháp Luân Công thật là thần bí.” Vì sự kiện này mà sau đó họ đều tham gia tập cùng tôi nhưng đã bỏ tập sau ngày 20/07/1999 vì sợ bị đàn áp.
Sau khi tôi trở thành đệ tử, tôi đã trải nghiệm được nhiều điều thần kỳ. Tôi bị hai tai nạn ô-tô mà ô-tô thì bị lật và cả hai lần tôi đều bị ngã xuống bậc nhưng tôi không bị thương gì cả. Tất cả đều là nhờ lòng từ bi và uy đức vĩ đại của Sư phụ, gánh chịu cho tôi nhiều khổ nạn. Sư phụ đã nhiều lần cho tôi một cuộc đời mới. Cảm ơn Sư phụ.
Tất cả các đệ tử chân tu đều cảm thấy là có Sư phụ ở bên mình, bảo vệ mình ở mọi lúc mọi nơi.
Duyên phận
23/09/1997 là một ngày mà tôi không bao giờ có thể quên được. Sau khi chúng tôi luyện công xong ở điểm luyện công vào buổi sáng, một phụ đạo viên nói với tôi rằng buổi gặp mặt các phụ đạo viên sẽ được tổ chức vào 2 giờ chiều ở khách sạn Bajiaoyan, và nhắc tôi đi đúng giờ. Sau đó chị ấy gọi điện cho tôi và bảo tôi đi sớm hơn một chút để dọn dẹp và chuẩn bị chỗ họp. Chị ấy cũng nói chị ấy phấn khởi đến nỗi không ngủ được suốt cả đêm trước đó, và chị ấy không thiết ăn gì cả. Tôi nghĩ, “Điều gì có thể làm cho chị ấy phấn khởi đến mức chị ấy quên cả ăn ngủ? Phải chăng là Sư phụ đến?”
Tôi đến chỗ họp tương đối sớm. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi đi ra ngoài khách sạn để đón các đệ tử đang đến tham dự. Ở một cánh cửa bên ngoài phòng họp, tôi nhìn thấy Sư phụ đang đến cùng với trưởng trạm phụ đạo. Cả hai đang đi bộ theo lối đi nhỏ trong vườn chỉ cách tôi có một vài mét. Sư phụ cũng đã nhìn thấy tôi, và ông cười và đi lại phía tôi. Tôi đứng yên chờ ở đó và không thể nhớ được điều gì. Hai mắt tôi đầy nước mắt và tôi muốn quỳ xuống trước mặt Sư phụ nhưng ở xung quanh có nhiều người quá. Vào lúc đó, trưởng trạm phụ đạo nói to với tôi rằng, “Sao chị không nhanh dắt Sư phụ đến chỗ họp đi?” Chỉ khi đó tôi mới hết ngạc nhiên và bừng tỉnh lại và tôi dẫn Sư phụ đến phòng họp.
Đó là duyên phận của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vào chuyến thăm cuối cùng của Sư phụ tới Quý Dương tôi lại được đón Ông ở trước cổng hội trường. Tôi hoàn toàn bất ngờ. Tôi tràn ngập niềm vui, và đầu óc tôi không còn nghĩ được điều gì. Đối diện với Sư phụ tôi không thể nghĩ ra điều gì để nói. Cuối cùng, trước khi Sư phụ rời đi tôi nói: “Con cảm ơn Sư phụ!”
Sư phụ nắm hai tay tôi, cười và ân cần nói với tôi: “Hãy đọc sách nhiều hơn, hãy học Pháp nhiều hơn. Bằng cách đọc quyển Chuyển Pháp Luân, bất kể là con muốn tu luyện cao đến đâu, nó cũng có thể chỉ đạo cho con đến đó.” Các đệ tử chúng tôi bước một bước quay lại. Chúng tôi không muốn rời đi. Sư phụ nhìn chúng tôi và sau đó bước lại. Ông nói: “Quý Dương, tôi sẽ quay trở lại.”
Sư phụ, thay mặt tất cả các đệ tử Đại Pháp ở Quý Châu, con xin chân thành cùng nhau gửi lời chúc này đến Sư phụ từ bi vĩ đại của mình. Sư phụ đã vất vả quá! Các đệ tử Đại Pháp ở Quý Châu nhớ Sư phụ!
Chúng con hy vọng một ngày nào đó Sư phụ sẽ quay trở lại. Chúng con tin ngày đó không còn quá xa nữa!
Vầng hào quang
Khi Sư phụ giảng Pháp cho các phụ đạo viên ở Quý Châu lần cuối cùng, có hai nhân viên khách sạn chạy đến chỗ tôi và nói với tôi rằng họ nhìn thấy Sư phụ ngồi ở trong một vòng tròn rất đẹp với một vầng hào quang ở trên đầu Sư phụ. Họ cũng nói, “Sư phụ của chị là một vị Phật.” Tôi nói với họ, “Sư phụ của chúng tôi đến để cứu độ chúng sinh. Mọi người nhìn thấy điều này là nhờ có duyên phận. Hai em quả là rất may mắn! Hai em nên nhanh chóng đến tập đi.” Cả hai cùng nói rằng họ không thể vứt bỏ các tâm chấp trước của người thường. Cả hai đều đã đọc quyển Chuyển Pháp Luân và luyện công một vài lần nhưng nói rằng các yêu cầu là quá cao. Mặc dù tôi đã nói chuyện với họ nhiều lần và họ còn nhận được sự khuyến khích của Sư phụ, nhưng họ đã bị quá mê lạc trong thế giới con người. Cuối cùng thì họ đã không đi trên con đường tu luyện. Thật là đáng tiếc.
Uy lực vô biên
Sư phụ đã nói trong một buổi giảng,
“Mọi người từ lớp học này sẽ không chỉ được chữa khỏi bệnh, mà còn sẽ xuất công – công chân chính.”
Một người đồng nghiệp của tôi tham dự khóa giảng thứ ba của Sư phụ. Không lâu sau khi cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, một lần kiểm tra sức khỏe năm 1994 cho thấy rằng bệnh viêm gan B mà cô ấy có nhiều năm qua đã biến mất. Hơn nữa cô ấy còn xuất công.
Vào một buổi sáng mùa đông năm 1994, cô ấy đi xe buýt đi mua sắm, và một bọn trộm bao vây xung quanh cô ấy. Một tên trộm cố gắng ăn trộm cái ví của cô ấy, nhưng ngay khi tay hắn đưa đến gần cái ví thì tay hắn bị rụt lại. Điều này xảy ra nhiều lần. Cuối cùng thì bọn trộm phải bỏ cuộc, và chúng đều đứng nhìn cô ấy chằm chằm. Thực ra, cô ấy đã biết ngay từ đầu là chúng định làm gì nhưng cô ấy không nói gì cả, mà chờ xem chúng sẽ giở trò gì, nên cô ấy cũng đứng nhìn chúng. Bọn trộm không thể chịu được nên chúng cảm thấy tội lỗi và xuống xe sớm. Khi chúng xuống chúng còn nói, “Người này có năng lượng! Chúng ta không thể động đến được.”
Pháp của Sư phụ hiển hiện uy lực vô biên, nên vào những lúc quyết định, các công năng đặc dị của người đệ tử này đã khởi tác dụng và cô ấy đã tránh được việc bị bọn trộm lấy cắp chiếc ví.
Cá nhân tôi đã trải nghiệm qua và được chứng kiến tận mắt các sự việc trên. Nhiều đệ tử Đại Pháp cũng đã trải nghiệm được nhiều việc siêu thường. Tôi đã viết về những gì tôi đã nhìn thấy và trải qua, không chỉ là để chia sẻ với các đệ tử đồng môn mà còn để cho tất cả mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và về lòng vị tha của Sư phụ, về tính cách cao thượng và cởi mở của Ông, lòng từ bi vĩ đại của Ông, và sự thần thánh, nghiêm trang và tuyệt vời của Đại Pháp. Điều kỳ diệu này đơn giản là không thể tả được bằng ngôn ngữ của con người!
Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)