Chữ “duyên” trong quan hệ vợ chồng

Chữ “duyên” trong quan hệ vợ chồng

Chữ “duyên” trong quan hệ vợ chồng

Tục ngữ có câu: “Tu trăm năm mới đi chung một thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng”. Người xưa cho rằng duyên vợ chồng là do trời định. Bởi vậy, hai người nào đó có thể được gặp nhau, có thể rất yêu thương nhau, nhưng họ có thể nên vợ nên chồng hay không thì còn được định bởi chữ “duyên”. Chỉ khi đủ duyên, họ mới có thể kết thành vợ chồng.

Vậy duyên ấy đến từ đâu?

Trong Phật giáo có giảng “Lục đạo luân hồi”, nghĩa là sinh mệnh của mỗi chúng ta không chỉ sống một lần duy nhất trong hiện tại mà đã từng chuyển sinh rất nhiều, rất nhiều lần. Qua mỗi lần chuyển sinh và có thể được làm người, sinh mệnh ấy có thể đã tích phúc đức hay tạo ác nghiệp; cũng đồng thời một cách vô tình hay hữu ý mà đã tạo nên các mối Thiện duyên hay ác duyên với một người nào đó, để kiếp này, người ấy trở thành vợ hay chồng của chính chúng ta.

Nếu kiếp trước hai người có thiện duyên với nhau thì trong cuộc sống vợ chồng, họ sẽ luôn hòa thuận, ấm êm: hai vợ chồng sẽ hỗ trợ nhau, nâng đỡ lẫn nhau, bổ sung cho nhau và có cuộc sống lứa đôi hạnh phúc, viên mãn.

Còn nếu giữa hai người có một mối ác duyên thì trong đời này, vợ chồng thường xuyên xung đột với nhau, người chồng thường hay lấn át, bắt nạt vợ hoặc ngược lại. Vì trong tiền kiếp họ đã tạo nên ác duyên nên kiếp này họ phải sống cùng nhau để người này trả nợ người kia.

Có 2 câu chuyện như sau:

Câu chuyện thứ nhất là về ác duyên.

Có một người phụ nữ, gần 40 năm sống chung với chồng, cũng là gần 40 năm bà thường xuyên phải chịu cảnh đối xử tệ bạc của chồng. Có điều, người chồng này ở ngoài xã hội được nhiều người xem là tốt bụng, thiện lương chứ không phải là một người xấu xa hay độc ác.

Người vợ rất đau khổ và thường mang tâm oán hận chồng, oán trách số phận hẩm hiu, bất hạnh của mình. Trong lúc cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bà đã nghĩ đến kinh Phật. Bà đến với Phật Pháp để tìm lời giải đáp. 

Đọc sách thánh hiền càng nhiều, bà càng hiểu được rõ ràng hơn về luật nhân quả – có vay ắt phải có trả. Và bà thường tự lý giải về cuộc sống hiện tại của mình: Phải chăng mình đã từng tạo nghiệp đối với chồng của mình? Phải chăng mình đang phải trả nợ cho chồng? 

Có một lần, sau khi đọc sách vào đêm khuya, bà đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ, bà được thấy kiếp trước của bà. Thì ra là trong đời trước, bà là một phú ông giàu có, dù đã có vợ rồi nhưng vẫn ham mê sắc dục nên đã dụ dỗ một người nữ tỳ, rằng sẽ cho cô làm thiếp, có danh phận rõ ràng. Tuy nhiên, phú ông này sau khi “quan hệ” với cô nữ tỳ xong thì đã nuốt lời, khiến cô ê chề. Cô đã oán hận ông đến tận xương tủy. 

Vậy là đời này họ gặp nhau, làm vợ chồng đường đường chính chính của nhau. Cô tỳ nữ trong kiếp trước trở thành người chồng hiện tại của bà. Người vợ sau đó hiểu ra và đã không còn oán hận người chồng nữa. Trái lại, bà đã sống nhẫn nhịn hơn, tận tâm hơn với người chồng để trả mối nợ khi xưa, cũng là để tránh tiếp tục lại tạo ác nghiệp cho đời sau của chính mình.

Câu chuyện thứ hai là về Thiện duyên. 

Chuyện rằng có một chàng trai đã rất đau khổ khi người yêu bỏ đi lấy chồng. Anh ta tìm lên chùa và hỏi Sư Thầy: “Thưa Thầy, tại sao con yêu thương cô ấy nhiều như thế mà cô ấy vẫn đi lấy người khác?”.

Sư Thầy mỉm cười và cho anh ta xem một chiếc gương – tất nhiên đó không phải là một chiếc gương thông thường. Trong đó, anh này đã thấy hình ảnh một cô gái đẹp nằm chết bên lề đường, không một mảnh vải che thân. Rất nhiều người đi qua lại nơi đó nhưng đều bỏ đi. Chỉ có một chàng trai đã dừng lại, cởi áo đắp cho cô gái ấy rồi mới bước tiếp. Mãi lâu sau mới có một chàng trai khác đi qua, nhìn thấy và lặng lẽ đem xác cô gái đi chôn.

Đợi anh chàng thất tình xem xong những hình ảnh qua gương, Sư thầy mới thủng thẳng giải thích: “Kiếp trước, anh chỉ là người đắp áo cho cô ấy thôi, nên anh chỉ có “duyên” với cô ấy đến vậy là hết. Còn người chồng của cô ấy bây giờ, chính là người kiếp trước đã chôn cô ấy. Cô ấy đã nợ người ta một chữ “ân” nên kiếp này cô ấy đã đến làm vợ của người ta để báo đền cái ân sâu nặng đó, để họ được sống êm đềm và hạnh phúc bên nhau.

……

Luật nhân quả trong cuộc sống được định ra bởi Đấng Tạo Hóa. Bởi vậy, cho dù chúng ta có là ai, chúng ta có tin vào Luật nhân quả hay không thì chúng ta vẫn phải chịu sự chi phối của nó: Gieo nhân nào ắt sẽ gặt về quả nấy.

Đối với duyên vợ chồng, nếu chúng ta đã có đủ duyên để nên vợ nên chồng với một ai đó trong cuộc đời này, thì chúng ta cũng rất nên trân quý người bạn đời ấy của mình. Cho dù đó là thiện duyên hay ác duyên thì chúng ta cùng đều nên trân trọng mối nhân duyên đó. Tại sao? Bởi vì nếu đó là một mối thiện duyên thì chúng ta sẽ có được cuộc sống lứa đôi hạnh phúc. Đó như một phần thưởng mà Đấng Tạo Hóa đã ban tặng cho chúng ta vì những điều tốt đẹp mà chúng ta đã từng làm trong quá khứ. Còn nếu đó là ác duyên thì chúng ta cũng có cơ hội trả được món nợ mà chính chúng ta đã từng gieo trong tiền tiếp, trả hết nợ rồi, chúng ta sẽ có hạnh phúc. Sau cơn mưa, trời lại sáng – đó cũng là điều tất yếu.

Gia đình là tế bào của xã hội. Trong xã hội có nhiều gia đình hạnh phúc thì xã hội sẽ phát triển phồn thịnh. Một gia đình hạnh phúc phải do cả hai vợ chồng cùng chung tay vun đắp. Bởi vậy, mỗi chúng ta hãy dùng một trái tim chân thành, thiện lương và nhẫn nhịn để đối đãi với người bạn đời của mình, luôn nghĩ cho người ấy, để cho cuộc sống hiện tại của chúng ta trở nên có ý nghĩa hơn, và cũng là để gieo duyên lành cho mãi mãi về sau.

Nghĩ cho người khác, sống vì người khác tạo nên giá trị lớn nhất của mỗi chúng ta trong cuộc đời ngắn ngủi này. 

Tác giả: Trí Huệ

Bài viết liên quan
Xem thêm