
– Bà Th. mất rồi, con ạ. Mất hôm đầu tuần. – Mẹ nói ngay khi tôi vừa về đến nhà.
– Thế ạ? Thôi cũng mừng cho bà ấy. Thế là bà ấy được giải thoát rồi, mẹ nhỉ? – Tôi tiếp lời mẹ với một tiếng thở phào khe khẽ.
Bà Th. là hàng xóm của nhà tôi. Nhà tôi ở giữa xóm, còn nhà bà ở cuối xóm. Bà mắc bệnh nặng, nằm nhiều nên cơ thể lở loét, rất đau đớn. Hàng xóm ai cũng thương bà nhưng không ai đau hộ bà được một tí nào. Mà bà có ác với ai đâu! Trái lại, bà sống rất hiền lành, tốt bụng. Xóm tôi, nhiều nhà chịu ơn nhà bà. Nhà tôi cũng vậy.
Thời ấy, cả xóm chừng ba chục hộ, chỉ mấy nhà có giếng. Lúc bấy giờ, chưa có giếng khoan, chỉ có giếng đào. Những nhà không có giếng phải đi xin nước quanh năm. Trong mấy cái giếng, chỉ giếng nhà bà Th. được đào trước cửa, vì không ảnh hưởng đến giao thông. Các gia đình đi xin nước hầu hết đều xin của nhà bà Th., một phần vì không phải đi qua nhà, một phần vì ông bà rất dễ dãi.
Tôi sinh ra và lớn lên ở xóm ấy. Nhà tôi đất chật, không đào được giếng, vì thế tôi thường xuyên phải xin nước nhà bà về để gia đình dùng, mãi cho đến sau này khi nhà có giếng khoan.
Vào các buổi chiều, giếng nhà bà Th. đều bị múc đến mức nước có màu trắng đục như sữa, vì giếng nhà bà được đào đến tầng đất sét trắng. Hàng ngày, gia đình bà cũng phải dùng cái nước đục đục ấy để sinh hoạt. Tuy nhiên chưa một lần nào tôi thấy ông bà Th. thể hiện sự khó chịu với người đến xin nước. Đáp lại lời chào hỏi của hàng xóm vẫn là nụ cười hiền hậu, xởi lởi của ông bà.
Thuận theo thời gian, ông bà cũng già đi. Rồi ông ra đi trước. Bà mắc bệnh, con cháu chăm sóc chu đáo nhưng bệnh càng ngày càng nặng. Hàng ngày, bà lặng lẽ chịu đựng đau đớn. Cứ như thế mấy năm trời, cho đến một ngày, nói theo cách nói của gia đình bà – những người theo Đạo Thiên Chúa – Chúa đón bà đi.
Mấy chục năm trôi qua nhưng câu hỏi vì sao một người hiền lành tốt bụng như bà Th. mà lúc tuổi già lại phải chịu đau đớn, khổ sở như thế và nhiều câu hỏi về nhân sinh cứ luẩn quẩn trong lòng tôi.
Rồi một hôm, một người bạn tặng cho tôi quyển sách “Chuyển Pháp Luân”. Bạn tôi nói: “Sách quí lắm đấy! Được gọi là “Thiên cổ kì thư” đấy! Ai có thể đọc đều là người có phúc phận.”
Quả là “Danh bất hư truyền”! Tôi đọc sách và chấn động trước những điều được giảng trong sách. Tôi lí giải được nhiều câu hỏi trước kia không thể lí giải được, trong đó có cả câu hỏi về số phận của bà Th. xóm tôi. Thì ra chết không phải là hết như tôi hằng tưởng. Hóa ra con người có kiếp trước kiếp sau. Trong mỗi kiếp, người ta nhận “quả” đã gieo từ tiền kiếp và cũng gieo “nhân” cho kiếp sau. Có lẽ trong một tiền kiếp nào đó, bà Th. đã làm điều không tốt, đã tạo nghiệp, nên kiếp này phải chịu khổ để hoàn trả nghiệp. Có lẽ do kiếp này bà theo Đạo Thiên Chúa, làm theo lời Chúa dạy, nên bà sống hiền lành và tốt bụng như thế. Các chính giáo đều dạy con người hướng Thiện, làm người tốt. Tôi tin rằng kiếp sau, bà Th. sẽ được sống vui khỏe và hạnh phúc.
Sau mấy lần đọc sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi cũng bước vào tu luyện. Việc tôi tu Phật khiến nhiều người ngạc nhiên, vì tôi vốn chê cười những người tin có Thần Phật là mê tín. Nhờ tu luyện, sức khỏe và tinh thần của tôi tốt lên rất nhiều. Điều thú vị là trong một lần giao lưu, tôi đã gặp cháu ngoại của bà Th. Cháu đã chuyển từ việc theo Đạo Thiên Chúa sang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu khoe mẹ cháu cũng đã tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp.
Đối chiếu cuộc đời bà Th. – một con chiên ngoan đạo ngày ấy, việc tôi – một người mang tư tưởng vô thần – tu luyện Phật Pháp hôm nay và việc cháu bà Th. cũng tu luyện Phật Pháp… với những điều được giảng trong Kinh sách, tôi hiểu ra rằng, năm xưa, việc Chúa Giê-su giảng về Đấng Cứu Thế sẽ xuất hiện…, việc Phật Thích Ca Mâu Ni giảng về Đức Chuyển Luân Thánh Vương sẽ xuất hiện… Đó chính là để báo trước cho con người việc Pháp Luân Đại Pháp được hồng truyền nhằm cứu nhân loại khỏi nguy cơ bị diệt vong hôm nay. Thì ra con người luôn luôn được sống trong sự bảo hộ từ bi của Thần, Phật, chỉ là con người có nhận ra điều ấy hay không để sống sao cho tốt, không tạo nghiệp cho những kiếp sau của mình. Tôi thấy mình thật may mắn khi hiểu ra điều ấy.
*Chú thích: Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công là pháp môn tu luyện Phật gia, tu tâm tính theo nguyên lí “Chân-Thiện-Nhẫn” và luyện tập năm bài công pháp, có tác dụng kì diệu trong việc cải thiện sức khỏe thể chất và tinh thần, hiện đang được hơn 100 triệu người ở 156 quốc gia thực hành.
Tác giả: Thu Yên


