Tháng 7 năm 1994, tôi rất may mắn được tham dự khóa học Pháp Luân Công lần thứ 4 mà Sư phụ giảng ở Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông. Ngay cả đến tận bây giờ, khi tôi nhớ lại những ngày ấy tôi vẫn còn cảm thấy thực sự vui và có một cảm giác ngạc nhiên.
Trước khi tôi tập Pháp Luân Công, thì bình thường tôi là một người tốt bụng, nhưng đôi khi tính tôi cũng nóng. Tôi cảm thấy bực mình khi phải đối mặt với những lúc khó khăn.
Tình cờ tôi được một người đồng nghiệp khuyên là nên tập Pháp Luân Công. Tôi đã không chú ý lắm đến lời khuyên của anh ấy cho đến giữa tháng 7 năm 1994, khi tôi may mắn được bước vào khóa học Pháp Luân Công do Sư phụ giảng ở Quảng Châu. Bởi vì có rất nhiều người ở trong hội trường nên tôi phải ngồi ở hành lang và không được nhìn rõ Sư phụ. Khi Sư phụ bắt đầu giảng, tôi lặng lẽ lắng nghe và chú ý đến mức khi Ông nói tôi không còn cảm thấy buồn ngủ như trước kia nữa.
Sư phụ thường giảng Pháp từ 7 đến 9 giờ tối. Chỉ khi khóa giảng đã đến hồi kết thúc vào cuối tuần, Ông mới thay đổi thời gian để phù hợp với phần giảng cuối cùng của Ông. Sư phụ không bao giờ đi muộn. Ông không dùng bất kể giấy tờ nào khi giảng Pháp. Để bắt đầu, Ông lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong túi ra. Ông không uống một chút nước nào kể từ đầu cho đến cuối buổi giảng. Khi có người mang nước đến cho Ông, Ông vẫn tiếp tục bài nói chuyện của mình mà không dừng lại để uống. Tôi đã có một hiểu biết hoàn chỉnh hơn về Phật giáo khi Sư phụ giảng đến sự khác nhau giữa khí công của Phật gia và Phật giáo.
Trước đó tôi đã đi đến các chùa để cúng Phật. Những hòa thượng ở trong chùa nói với tôi rằng Phật sẽ sẵn lòng ban phúc cho tôi hơn nếu như tôi cúng nhiều tiền hơn. Bây giờ thì tôi hiểu rằng những hòa thượng này trên thực tế đã hành xử theo cách mà đã dẫn đến sự đi xuống của Phật giáo của Phật Thích Ca Mâu Ni, và họ không phải là những người tu luyện chân chính.
Ngay trước khi kết thúc khóa giảng, một số người trong chúng tôi đã tình cờ được gặp Sư phụ. Tôi hỏi liệu Sư phụ có thể chụp ảnh với tôi được không. Sư phụ nói rằng Ông không có đủ thời gian để chụp ảnh với nhiều học viên như vậy. Trong mắt của Sư phụ thì tất cả các học viên đều như nhau nên điều đó sẽ tốn rất nhiều thời gian. Cuối cùng thì tôi không chụp một cái ảnh nào nhưng tôi rất vui là đã có cơ hội được nói chuyện trực tiếp với Sư phụ.
Sau khi tôi trở về từ khóa học, tôi bắt đầu tuân theo Pháp của Sư phụ. Tôi đã không còn giữ những tư liệu mà tôi nhận được từ các chùa Phật giáo nữa. Khi một cư sĩ Phật giáo, là người đã từng đưa tôi tới chùa biết được rằng tôi không còn đến đó nữa bởi vì tôi đã tập Pháp Luân Công, ông ấy đã rất tức giận và dọa rằng ông ấy sẽ trừng phạt tôi vì điều này. Tôi nói với ông ấy rằng tôi không sợ bởi vì tôi được Sư phụ của một môn tu luyện chính Pháp bảo hộ. Kể từ đó trở đi người đó không còn đến làm phiền tôi nữa. Và từ đó trở đi, tôi đã thực sự đi theo con đường trở về ngôi nhà thật của mình.
Tịnh Đế s/t (Nguồn: theo Minh Huệ Net)