Pháp Luân Công cấm uống thuốc?

Những điểm chính:

  • Pháp lý của Pháp Luân Công không cấm hay ngăn cản việc uống thuốc.
  • Pháp lý của Pháp Luân Công có đề cập đến các vấn đề về nghiệp và mối liên hệ của nghiệp với bệnh
  • Sự phổ biến của Pháp Luân Công, đặc biệt là vào những năm 1990 ở Trung Quốc, phần lớn là do hiệu quả của Pháp Luân Công trong việc cải thiện sức khỏe và thúc đẩy lối sống lành mạnh, và điều này đã được nhiều quan chức Chính phủ Trung Quốc công khai ca ngợi.
  • “Pháp Luân Công cấm uống thuốc” là một trong những điểm tuyên truyền chính của ĐCSTQ nhằm biện minh cho cuộc đàn áp, đồng thời làm suy yếu một trong những lợi ích chính của Pháp Luân Công – có sức khỏe tốt.

Một trong những lời nói dối phổ biến mà Chính phủ Trung Quốc sử dụng, được một số nhà báo phương Tây nhắc lại, là những người theo Pháp Luân Công bị cấm uống thuốc và do đó tính mạng của họ bị đe dọa.

Pháp Luân Công có cấm uống thuốc không?

Hoàn toàn không. Không có từ nào như vậy xuất hiện trong các bài giảng của Pháp Luân Công.

Các bài giảng của Pháp Luân Công giải thích mối quan hệ giữa nghiệp và bệnh tật của một người, và chỉ ra rằng có một cơ thể khỏe mạnh là trạng thái tự nhiên của một người và là trạng thái hòa hợp với vũ trụ.

Trong hơn 20 năm qua, y học chính thống hiện đại đã có những tiến bộ đáng kể trong việc hiểu mối liên hệ giữa tâm và thân, tức là, một tâm trí khỏe mạnh sẽ dẫn đến một cơ thể khỏe mạnh. Nhiều loại thuốc thay thế và phương pháp điều trị toàn diện hiệu quả, bao gồm cả Khí công (Pháp Luân Công là một hình thức của Khí công), cũng đang phát triển ở các nước phương Tây.

Mặc dù Pháp Luân Công dạy, tương tự như quan điểm của Phật giáo về bệnh tật, rằng đau khổ do bệnh tật gây ra giúp loại bỏ các yếu tố tiêu cực khỏi cơ thể, nhưng các bài giảng cũng nêu rõ rằng bệnh viện và thuốc thực sự có hiệu quả và mọi người nên đến bệnh viện nếu họ cảm thấy cần. Mỗi cá nhân có quyền lựa chọn có đi khám bác sĩ và uống thuốc hay không, cũng giống như người ta có thể lựa chọn giữa y học cổ truyền Trung Quốc và y học phương Tây.

Về cách thức thể hiện điều này, một số học viên đến bệnh viện và uống thuốc thường xuyên hơn, và những người khác ít sử dụng bệnh viện và thuốc hơn hoặc không sử dụng vì họ không cần. Không có quy tắc nào cấm điều này, mà là một hệ thống các Pháp lý mà mỗi cá nhân có thể áp dụng dựa trên sự hiểu biết của mình. Trọng tâm của Pháp Luân Công là tự đưa ra quyết định.

Liệu tính mạng có bị đe dọa như tuyên truyền của Chính phủ Trung Quốc khẳng định không? Không có nghiên cứu nào được tiến hành để chứng minh điều này. Ngược lại, một cuộc khảo sát năm 1998 tại Trung Quốc cho thấy 97,9% trong số 12.000 học viên được phỏng vấn cho biết sức khỏe tốt hơn nhờ tu luyện, theo nghiên cứu học thuật. Nhiều học viên Pháp Luân Công cho biết lợi ích sức khỏe từ việc tu luyện và các bài tập là lý do chính để tu luyện. Các học viên, bao gồm cả những bác sĩ y khoa, đã báo cáo rằng họ đã được chữa khỏi các căn bệnh đe dọa tính mạng như ung thư.

Theo báo cáo của U.S. News & World ngày 14 tháng 2 năm 1999 (5 tháng trước khi cuộc đàn áp bắt đầu), một viên chức của Ủy ban Thể thao Quốc gia Trung Quốc (một phần của chính phủ Trung Quốc) đã ca ngợi lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Công:

“Pháp Luân Công và các môn khí công khác có thể giúp mỗi người tiết kiệm 1.000 nhân dân tệ chi phí y tế hàng năm. Nếu 100 triệu người tu luyện, thì sẽ tiết kiệm được 100 tỷ Nhân dân tệ chi phí y tế mỗi năm”, một viên chức tham gia vào quá trình đánh giá trên toàn quốc cho biết. Trích dẫn từ một bản ghi nhớ nội bộ, ông nói thêm, “Thủ tướng Chu Dung Cơ rất vui mừng về điều đó. Đất nước có thể sử dụng số tiền đó ngay bây giờ”.

Để làm cơ sở cho cuộc đàn áp, tuyên truyền của Cộng sản Trung Quốc thường sử dụng con số 1.400 học viên Pháp Luân Công đã chết sau khi tu luyện vì từ chối điều trị y tế. Những con số này chưa bao giờ được xác minh bởi một nguồn tin bên ngoài phương tiện truyền thông Nhà nước Trung Quốc. Mặt khác, trong một dân số hơn 70 triệu người tập, 1.400 ca tử vong trong bảy năm (1992-1999) sẽ là tỷ lệ tử vong thấp đáng kể, đặc biệt khi xét đến một tỷ lệ cao những người tu luyện là trên 50 tuổi và nhiều người ban đầu đến với Pháp Luân Công chính xác là vì họ mắc bệnh nghiêm trọng.

Hơn nữa, Pháp Luân Công được thực hành ở hơn 70 (hiện tại là 156 – người dịch) quốc gia, nhưng không có báo cáo nào về việc tính mạng bị đe dọa. Nguồn nguy hiểm thực sự đối với những người tập Pháp Luân Công là sự tra tấn của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Diệu Hương (Dịch từ tiếng Anh: https://faluninfo.net/misconceptions-avoiding-medicine/)

Bài viết liên quan

Cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 năm 1999

Pháp Luân Công làm “Chuyển hướng chính trị” ở Trung Quốc?

Như nhà báo Ian Johnson của tờ New York Times (trước đây là WSJ), người đã giành giải thưởng Pulitzer cho bài báo cáo về Pháp Luân Công, đã nói: "Pháp Luân Công thực chất là một môn học phi chính trị, hướng nội, nhằm mục đích thanh lọc tâm hồn và cải thiện sức…
Đặc vụ của ĐCSTQ hành hung học viên Pháp Luân Công

Pháp Luân Công có bí mật không?

Các địa điểm luyện tập Pháp Luân Công mở cửa cho tất cả mọi người và hoàn toàn do các tình nguyện viên điều hành. Tuy nhiên, an ninh từ lâu đã là mối quan tâm trong cộng đồng Pháp Luân Công.
Các học viên Pháp Luân Công đang luyện Bài Công Pháp sô 2

Pháp Luân Công “không khoan dung”?

Phương Tây được biết đến là nơi có nền dân chủ, khoan dung, đa nguyên và đa đảng. Chính quyền Trung Quốc đã tìm cách gắn mác Pháp Luân Công trái ngược với những giá trị cơ bản này. Họ đã tìm cách gọi Pháp Luân Công là “không khoan dung”. Một số nhà báo…